Thời gian từ từ trôi qua, dòng nước thuốc kia dưới sự rèn luyện của Vương Đằng, không ngừng thu nhỏ, dần dần cô đọng lại.
Sau một lát, chỉ còn lớn bằng cỡ nắm tay, nhỏ hơn gấp mấy lần so với lúc trước.
Nhưng hơi thở sinh mệnh nồng đậm kia cũng tăng lên mấy lần, ngay cả Vương Đằng về sau khi ngửi được, cũng đều có cảm giác tinh thần chấn động.
Ánh sáng trong mắt Vương Đằng lóe lên, vừa dùng một tay nâng nước thuốc được ngọn lửa bao bọc kia, vừa đi đến trước mặt Lãnh Thiên Tuyết trước mặt, mở miệng nàng ra, một hơi rót nước thuốc vào.
Ngay lúc tiếp xúc với cơ thể nàng, ngọn lửa kia nháy mắt biến mất, không chế có chút không tồi.
Đối với Vương Đằng mà nói, chuyện này cũng không tính là gì việc khó.
Nước thuốc lớn cỡ nắm tay lập tức tràn vào trong bụng Lãnh Thiên Tuyết, khiến toàn thân nàng đều tỏa ra một luồng sánh màu xanh đậm, mờ mờ ảo ảo hóa thành một lớp màng ánh sáng, bao phủ cơ thể nàng.
Thời gian ngắn ngủi mấy tức, hơi thở sinh mệnh trên người nàng lấy tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được trở nên nồng đậm.
"Ừm ~ "
Một tiếng rên rỉ rất nhỏ/ tiếng rên đột nhiên vang lên trong căn phòng yên tĩnh này.
Tiếng rên này/ tiếng rên quả thật là vô cùng khác biệt.
Vương Đằng từng nghe qua không ít cô gái phát ra loại âm thanh giống vậy, nhưng lại không có bất kì người nào giống như Lãnh Thiên Tuyết, âm thanh nàng phát ra rõ ràng có mang theo một sự lạnh lẽo, nhưng âm thanh như vậy lại có vẻ hơi mập mờ, đến mức trong sự khàn khàn còn mang theo một thanh âm rung động, quả thực có chút kỳ dị, khiến cho trong lòng người không khỏi mềm nhũn một chút. . . .
Vả mặt hắn kỳ quái nhìn về phía Lãnh Thiên Tuyết, vừa vặn đối mặt với đôi mắt đẹp kia của nàng đang từ từ mở ra.
Bầu không khí đột nhiên có chút xấu hổ.
Vương Đằng nghĩ đến hành động trước đó, lập tức nghẹn lời, căn bản không biết nên nói cái gì.
Lãnh Thiên Tuyết tạm thời không để ý đến Vương Đằng, bởi vì nàng cảm giác được căn nguyên sinh mệnh trong cơ thể mình thế mà lại đã khôi phục không ít.
Mặc dù vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, nhưng trong cơ thể có một luồng năng lượng căn nguyên sinh mệnh cực kỳ nồng đậm, đang không ngừng dung nhập vào trong thân thể nàng, hẳn là không bao lâu liền có thể khôi phục hoàn toàn, thậm chí có thể vượt qua căn nguyên sinh mệnh ban đầu của nàng.
Nói cách khác, nàng lại trong họa có phúc!
Mặt Lãnh Thiên Tuyết đầy kinh ngạc, lúc này mới hậu tri hậu giác nhìn về phía Vương Đằng lần nữa, ở đây trừ hắn ra liền không còn ai khác nữa, hơn nữa những người khác hẳn là cũng không có năng lực này?
"Là ngươi đã cứu ta?"
Hơi do dự, Lãnh Thiên Tuyết cuối cùng cũng mở miệng hỏi.
"Chẳng lẽ không phải?" Vương Đằng thấy nàng không quấn lấy chuyện lúc trước, trong lòng có hơi nhẹ nhàng thở ra, cười hỏi ngược lại.
"Đa tạ!"
Vẻ mặt Lãnh Thiên Tuyết có hơi phức tạp, trong đầu hiện ra khung cảnh trước đó, mặc dù vẫn còn có chút xấu hổ, nhưng vẫn nói tiếng cảm ơn.
"Không cần cảm ơn, ta cho ngươi dùng Sinh Mệnh Thanh chi, nhớ kỹ trả ta." Vương Đằng nói.
"..." Lãnh Thiên Tuyết hơi im lặng.
Không biết vì sao, nàng luôn cảm thấy người này hình như có hơi thẳng thắn.
Người khác đều là thi ân không cầu hồi báo, hắn ngược lại hay rồi, thi ân cầu báo?
Cho dù nàng từ trước đến nay có ân tất báo, đối với Vương Đằng cứu giúp, nàng dĩ nhiên vô cùng cảm kích, sau này có cơ hội nhất định sẽ báo đáp đối phương.
Nhưng lời nói của người này, thực tế khiến cho người ta có hơi không vui nổi.
"Ngươi đã cứu ta hai lần, một lần cứu ta từ trong tay loài Hắc Ám tộc Ma Nham, một lần là cho ta dùng Sinh Mệnh Thanh chi, ta đều sẽ nhớ kỹ, ngày sau có cơ hội, dĩ nhiên báo đáp." Lãnh Thiên Tuyết chống người đứng dậy từ trên giường, giọng điệu khôi phục dáng vẻ bình thường nên có, lạnh lùng nói.
"Thì ra còn có thể tính như vậy." Vương Đằng lẩm bẩm một câu trong lòng, ngoài mặt lập tức nở một nụ cười đê tiện, nói: "Ngươi không cần phải khách khí như vậy, tất cả mọi người đều là học viên của học viện tinh không, hơn nữa ngươi và ta đã quen biết nhau từ sớm, ra tay giúp đỡ là việc nên làm mà."
"Ha ha ~" Lãnh Thiên Tuyết.
"..." Vương Đằng.
Sao lại cứ có cảm giác như cô gái này đang dỗi hắn vậy? !
Xem ra cho dù là tính tình lạnh lùng, chỉ cần là con gái, cũng sẽ chút tính cách đùa bỡn.
Hắn dò xét Lãnh Thiên Tuyết vài lần, càng phát hiện ra nàng đúng thật là đang hờn dỗi với hắn, khóe miệng không khỏi lộ ra một nụ cười sâu sa, cảm thấy rất là thú vị.
Có thể nhìn thấy một mặt này của Lãnh Thiên Tuyết, đoán chừng không có nhiều người nhỉ?
Lãnh Thiên Tuyết bị hắn nhìn chằm chằm đến mức cơ hơi phát bực, đồng thời cũng rất kỳ quái vì sao dòng suy nghĩ của mình lại thay đổi lớn như, nàng âm thầm hít sâu vài ngụm khí, khôi phục tính tình lạnh lùng lúc trước, mở miệng chuyển chủ đề: “Sao ngươi lại xuất hiện ở đây?"
"Trùng hợp mà thôi." Vương Đằng nói.
Lãnh Thiên Tuyết sửng sốt một chút, nàng nghĩ đến rất nhiều loại khả năng, lại không nghĩ đến một câu trả lời như vậy.
"Thật sự là trùng hợp, trận pháp truyền tống không gian vừa đúng truyền tống ta đến bên cạnh ngươi." Vương Đằng nói.
Lãnh Thiên Tuyết gật đầu nhẹ, tự giễu nói: "Xem ra vận may của ta cũng không tệ lắm."
"Đúng thật." Vương Đằng gật đầu nói. . . .
"..." Lãnh Thiên Tuyết không nói gì, đối với độ mặt dày của người này, nàng cũng coi là đã sớm có trải nghiệm, sớm đã không thấy kinh ngạc.
Ban đầu ở thời gian chiến tranh thiên tài tranh bá, rất nhiều người đều thấy qua tác phong làm việc của người này, quả thật là khiến người ta khắc sâu ấn tượng, làm thế nào đi nữa cũng đều không thể quên được.
"Rất nhiều người đều cho là ngươi chết rồi." Lãnh Thiên Tuyết đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, nhìn Vương Đằng thật sâu một cái, nói.
"Ha ha, đó là bọn họ không hiểu rõ ta, người hiểu ta đều biết, ta không có khả năng dễ chết như thế." Vương Đằng khẽ cười nói.