Vương Đằng không chút do dự, trực tiếp từ đáp xuống từ trên núi cao, rơi vào trong trận pháp, lực lượng không gian trong cơ thể nháy mắt rót vào trong trận pháp.
Ầm!
Phù văn không gian viễn cổ phía trên trận pháp lập tức phát sáng lên, ánh sáng tràn ra toàn bộ trận pháp, sau đó một cột sáng màu trắng bạc phóng lên tận trời.
Thời điểm ánh sáng tán đi, bóng dáng Vương Đằng đã biến mất không còn tăm tích.
...
Bên ngoài hành tinh Chúc Long, phía trên một vệ tinh không lớn.
Một đám võ giả đang tụ tập ở đây, dáng vẻ bày thế chờ địch, bầu không khí hết sức nghiêm túc.
Trong đó có không ít người trên đầu mọc ra sừng rồng màu đỏ đậm, dáng người hùng tráng, trước ngực và trên cánh tay mọc ra sinh linh lân giáp màu đỏ sậm, thình lình chính là võ giả tộc Chúc Long.
Cũng có một vài võ giả của trị sở liên minh Phó Chức Nghiệp, thậm chí có ba vị nguyên lão mà Vương Đằng quen biết kia.
Mà hơi thở của những võ giả này đều cực kì khủng bố, mặc dù không có cố ý tản ra, đều lộ vẻ cực kì nội liễm, nhưng loại hơi thở kia như có như không vẫn khiến người ta ngạt thở như cũ, không dám tới gần.
Rất hiển nhiên, những này chắc chắn là tồn tại cấp Bất Hủ.
Phía trên một vệ tinh nho nhỏ, thế mà xuất hiện mấy vị tồn tại cấp Bất Hủ, nếu truyền ra ngoài, sợ rằng sẽ khiến nhiều người kinh hãi đến sái quai hàm.
Càng kinh khủng chính là, bốn phái vệ tinh này, có một luồng ý chí gần như không thể nhận thấy ẩn núp, giống như hòa làm một thể với bốn phía hư không.
Ngay cả cấp Bất Hủ tôn giả cũng khó mà cảm nhận được sự tồn tại của nó.
Nói tóm lại, nguyên một mảnh không bốn phía vệ tinh này dường như cũng bị phong tỏa, chỉ sợ ngay cả một con ruồi cũng không bay vào nổi.
"Ba vị nguyên lão, các ngươi chắc chắn hắn có thể truyền tống đến sao? Thời gian ngắn như vậy, hơn nữa tinh vực Viêm Vẫn kia cũng chẳng phải đất lành gì, muốn khắc họa trận pháp truyền tống không gian, độ khó rất cao." Đợi đã lâu, một vị cường giả tộc Chúc Long cuối cùng cũng không nhịn được mở miệng nói.
Bọn hắn đã ở đây chờ một hai ngày, nhưng đến nay không thu được chút tin tức nào, trong lòng khó tránh khỏi nôn nóng.
Phải biết bây giờ mỗi một ngày thời gian, đều cực kì quý giá, không thể bị làm lỡ, nếu loài Hắc Ám thừa dịp thời gian này khởi xướng tổng tiến công, tổn thất của bọn họ sẽ vô cùng to lớn.
Cho nên cho dù là lấy tính tình tồn tại cấp Bất Hủ, giờ phút này trong lòng cũng không khỏi có chút lo lắng.
"Chúng ta tin tưởng hắn." Ba người Đan Trần nguyên lão liếc nhau một cái, cho dù trong lòng cũng có chút lo nghĩ, nhưng vẫn gật đầu.
Với tư cách là người tự mình trải qua trận giao lưu trụ sở liên minh Phó Chức Nghiệp kia, và trận đại chiến tiếp sau đó, rất khó để bọn họ không sinh ra sự tin tưởng với Vương Đằng, cho dù theo bọn họ nghĩ thì thực lực của đối phương vẫn còn cực kỳ yếu.
Nhưng đối phương dường như luôn có thể làm vài chuyện gần như không có khả năng hoàn thành, bọn họ bằng lòng đánh cược một ván cùng hắn.
Mấy vị cường giả tộc Chúc Long thấy thế, sắc mặt biến hóa, không biết nên nói cái gì.
Bọn hắn cũng rất ngạc nhiên đối với chuyện của Vương Đằng, nhưng tình huống hôm nay, thực sự không chịu được bất kỳ sai lầm nào, bởi vậy nhìn thấy ba vị nguyên lão gần như tin tưởng mù quáng, trong lòng khó tránh khỏi có chút hoài nghi, thậm chí là không kiên nhẫn.
Trong đám người, một người con gái tộc Chúc Long vẻ mặt phức tạp, bờ môi giật giật, lại cuối cùng không nói gì.
Đây không phải nơi nàng có thể xem vào.
Nghe thấy đám người giờ phút này đang thảo luận tên kia, trong đầu nàng không khỏi hiện lên một bóng dáng, trong lòng quả thực có chút thổn thức.
Vốn cho rằng đối phương đã chết, không ngờ cuối cùng hắn lại dùng cách như vậy trở về, mạng tên kia đúng thật là rất dai.
Hơn nữa đối phương lại có thể khiến nhiều vị tồn tại cấp Bất Hủ như vậy, thậm chí là nguyên lão của trụ sở liên minh Phó Chức Nghiệp cũng đều ở đây chờ hắn, năng lực như vậy, quả thực như hai người so với thời điểm lúc trước rời khỏi học viện tinh không.
Nàng hoàn toàn không thể nào tưởng tượng nổi đối phương cuối cùng đã trải qua chuyện gì.
Chuyện này căn bản không phải dăm ba câu trong truyền thuyết kia có thể nõi rõ ràng được.
Bên cạnh nàng, còn có một vị võ giả tộc Chúc Long nam tính khác đang khoanh tay, đôi mắt bình thản nhìn qua bóng dáng mấy vị cường giả đang thảo luận phía trước.
Mặc dù đối phương trông vô cùng bình tĩnh, nhưng Chúc Long Sương vẫn cảm thấy trong lòng đối phương chập chùng tâm tư .
"A ~ ngươi cũng có lúc này sao." Chúc Long Sương cười lạnh truyền âm nói.
Người đàn ông tộc Chúc Long kia liếc nàng một cái, trên mặt không chút biểu cảm gì, tựa như vẫn chưa để nàng vào mắt.
"Lúc trước các ngươi không muốn lôi kéo hắn, thậm chí còn chẳng thèm ngó tới, hiện tại có cảm giác gì?" Chúc Long Sương lại không để ý lắm, trong giọng nói mang theo ý cười, không buông tha mà hỏi.
“Ban đầu các ngươi không đồng ý lôi kéo hắn, thậm chí chẳng thèm ngó ngàng tới hắn, bây giờ là cảm nhận gì?”
Câu này khiến khóe mắt Chúc Long Dã không tự giác co giật một cái, mặt hắn không cảm xúc nhìn Chúc Long Sương, lạnh lùng hỏi:
“Chúc Long Sương, là ai cho phép ngươi nói chuyện với ta như vậy?”
Võ giả tộc Chúc Long này rõ ràng chính là anh trai kia của Chúc Long Sơn, Nghị viên hội Trọng tài của học viện tinh không thứ bảy.
“Thẹn quá hóa giận rồi à?!” Chúc Long Sương lạnh lùng cười hỏi.
“Chúng ta là thiên kiêu của tộc Chúc Long, thực lực bản thân mới là quan trọng nhất, một thiên tài ngoại tộc nhỏ nhoi thì tính là cái gì, ta không cần thẹn quá hóa giận vì hắn.” Chúc Long Dã thản nhiên nói.
“Nói một đằng nghĩ một nẻo thôi, nếu ngươi thật sự không để ý, thì sẽ không quan tâm tin tức của hắn như vậy. Thật sự cho rằng ta không nhìn ra sao?” Chúc Long Sương không hề kiêng dè cười lớn, truyền âm hỏi.