Đương nhiên, cũng không phải tất cả mọi người đều hy vọng hắn còn sống, ví dụ như đám người hội Thanh Viêm, lúc bọn họ thấy bóng người kia, vẻ mặt từng người đều giống như gặp quỷ, đầy hoảng sợ.
"Sao có thể là hắn?!!" Nguyễn Bán Liên trừng to mắt, đồng tử kịch liệt co rút lại, trong lòng tràn đầy sự khó có thể tin.
Hắn không phải đã chết sao?
Vì sao có thể xuất hiện ở trong này?
Hắn không nên xuất hiện, hắn nên chết đi giống như trong lời đồn, từ nay về sau mai danh ẩn tích, không còn có ai nhớ rõ hắn.
Nhưng hắn..... chung quy còn sống!
Nguyễn Bán Liên không thể chấp nhận, sắc mặt nhất thời trở nên khó coi đến cực điểm, một người vốn không nên xuất hiện lại xuất hiện ở trước mặt của nàng, làm cho trong lòng nàng khó chịu giống như ăn phân, ghê tởm..... nhưng lại không thể làm gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn đối phương đứng ở nơi đó, thậm chí cứu Đồng Ân cũng vốn nên chết đi.
Trong rất nhiều ánh mắt, Vương Đằng hơi nhẹ nhàng thở ra, cái này tự nhiên chỉ là một phân thân quang minh của hắn, vốn dự định qua đây nhặt một chút bong bóng thuộc tính, ai ngờ lại gặp loại tình huống nguy cấp này.
Nếu hắn chậm một chút nữa, Đồng Ân thật sự sẽ ngã xuống trong miệng của loài Hắc Ám tộc Nọa Vụ Ma biến kia. Giờ phút này hắn cúi đầu nhìn lại, đối diện một cặp mắt ngạc nhiên.
"Ngươi..... Vương Đằng?!" Đồng Ân có chút ngơ ngác, thậm chí cho rằng bản thân nhìn lầm, sao nàng nằm trong lòng Vương Đằng?
Vừa nãy đã xảy ra cái gì?
Đúng rồi, nàng thiếu chút nữa bị loài Hắc Ám tộc Nọa Vụ Ma biến ăn mất.
Khoảnh khắc đó, nàng nhớ tới tình hình vừa rồi, bởi vì bị nọa vụ của loài Hắc Ám tộc Nọa Vụ ảnh hưởng, cho nên nàng mới rơi vào mê mang, ngắn ngủi quên đi tình hình của thời điểm đó.
Chủ yếu nhất là mọi thứ đều xảy ra quá nhanh, từ lúc loài Hắc Ám tộc Nọa Vụ trói chặt nàng, rồi sau đó khiến nàng rơi vào trạng thái uể oải, chuẩn bị một ngụm nuốt xuống, đến sự xuất hiện lần nữa của Vương Đằng, chẳng qua là xảy ra trong nháy mắt, nàng còn đắm chìm trong thời điểm tuyệt vọng sinh ra.
Cho nên đối với nàng, đều là không chân thật như vậy, nàng không khỏi hoài nghi Vương Đằng trước mặt có phải là ảo giác sinh ra trong khoảnh khắc tử vong hay không.
"Là ta!" Vương Đằng mỉm cười, nhẹ giọng nói.
“...." Đồng Ân sửng sốt một chút, chợt phản ứng lại đây, đây là..... Thật, Vương Đằng trước mắt cũng là thật, nàng không nhịn được vươn tay, nhéo một chút ở trên mặt Vương Đằng: "Cho ta nhéo thử có phải người thật hay không?"
Vương Đằng: "...”
Mọi người: ".....”
Mọi người nhìn thấy một màn như vậy, đều có chút dở khóc dở cười, phản ứng này cũng tuyệt rồi, vậy mà cho rằng Vương Đằng trước mắt này là giả.
Nhưng mà không ít người cũng tràn đầy đồng cảm, bọn họ cũng rất hoài nghi Vương Đằng trước mặt này có phải giả hay không. Bằng không một người mất tích, sao có thể đột nhiên xuất hiện ở đây?
Đây thật sự có chút mộng ảo.
"Được rồi! Được rồi! Không có việc gì xuống đây trước đi." Vương Đằng trợn mắt xem thường, vị học tỷ này mỗi lần đều chiếm tiện nghi của hắn, lần trước lúc ở di tích tộc Naga của hành tinh Hạt Vương thế giới Thực Độc, đối phương đã muốn nhéo mặt hắn, chẳng qua lúc đó hắn không cho, lần này hắn không chú ý một cái, trái lại để nàng nhéo được.
Quả nhiên con trai đẹp trai ở bên ngoài phải bảo vệ tốt chính mình.
"Hiện tại ta rất yếu ớt." Sắc mặt Đồng Ân tái nhợt, một biểu cảm nhỏ điềm đạm đáng yêu.
"Hửm?" Cái mũi Vương Đằng hơi giật, nhíu mày nói: "Đây là mùi của đan dược, ngươi ăn đan dược bộc phát tiềm lực?"
"Man Huyết Diễm linh đan, thế nào, ta còn có thể cứu chữa được không?" Khóe miệng Đồng Ân kéo ra một nụ cười, suy yếu hỏi: "Đại Thánh giả!"
"Nếu đã biết ta là Thánh giả đan đạo, ngươi cũng đừng hỏi vấn đề không có trình độ này, ta cũng lười trả lời." Vương Đằng thản nhiên nói.
Các võ giả xung quanh nghe hai người ở bên kia nói chuyện với nhau không coi ai ra gì, không khỏi có chút cạn lời, nhất là Vương Đằng còn làm màu ở đó, càng làm cho người ta dở khóc dở cười.
"Thật à?" Ánh mắt Đồng Ân nhất thời sáng ngời.
Yên tâm được rồi, đến lúc đó luyện chế cho ngươi một viên đan dược, đảm bảo ngươi không sao." Vương Đằng an ủi nói."Vậy ngươi nên nhanh lên, loại cảm giác này quá khó chịu rồi!" Đồng Ân nói.
"Ta luyện đan không dùng bao nhiêu thời gian." Vương Đằng gật đầu.
Chân mày nhíu chặt của Đồng Ân rốt cục cũng giãn ra, tựa hồ lời nói của Vương Đằng, khiến cho nàng không còn lo lắng nữa.
Nàng tin tưởng trình độ đan đạo của Vương Đằng, không cảm thấy đối phương đang làm màu, ngược lại cảm thấy bản thân rất nhanh có thể khôi phục lại.
"Ngươi chính là Vương Đằng?"
Lúc này, một âm thanh khàn khàn quái dị đột nhiên từ xa xa truyền tới, người mở miệng rõ ràng chính là Hao Cật của kia tộc Ma Não.
"Đúng thì thế nào?" Ánh mắt Vương Đằng chợt lóe, quay đầu nhìn lại, thản nhiên nói.
"Khặc khặc khặc có gan!" Một đôi mắt lạnh như băng của Hao Cật nhìn chằm chằm Vương Đằng đánh giá một phen, nói: "Chỉ là cấp Vực Chủ, có thể một quyền đánh chết một loài Hắc Ám tộc Nọa Vụ cấp Ma Hoàng trung vị đỉnh phong Ma biến, quả thật có chút thực lực, khó trách vị "Đại nhân" kia phát lệnh truy nã đối với ngươi."
"Thì ra võ giả Nhân tộc mà vị đại nhân kia nói, chính là người này." Bên khác, ánh mắt Giáp Tư Đế của tộc Ma Giáp chợt lóe, kinh ngạc nói.
"Vương Đằng! Ta nói vì sao cái tên này có chút quen thuộc." Giờ phút này Huyễn Thận Mâu thiên tài đứng đầu tộc Huyễn Thận không nhịn được mở miệng nói.
Dưới linh khí bao phủ toàn thân nó, một đôi mắt xanh mượt đang đánh giá Vương Đằng, giống như độc xà phát hiện con mồi, đang suy nghĩ xuống tay ở đâu.
Không chỉ có bọn họ, ngay cả thiên tài đứng đầu trong các đại chủng tộc Hắc Ám như tộc Nọa Vụ, tộc Ma Nham, tộc Cốt Linh ở chỗ xa hơn, đều đồng loạt nhìn qua đây, ánh nắng gắt gao nhìn chằm chằm Vương Đằng.
Nhất thời, Vương Đằng hoàn toàn trở thành mục tiêu công kích của mọi người."???"