"Cẩn thận, đừng nhìn gương mặt kia." Sắc mặt Đồng Ân cũng khẽ biến, không nhịn được lên tiếng nhắc nhở.
"Không sao!" Vương Đằng thản nhiên nói.
Hắn không có chút ý tứ muốn tránh ánh mắt, ngược lại cực kỳ bình tĩnh nhìn chăm chú vào những gương mặt đó, trong mắt nhưng lại lộ ra một tia trào phúng.
"Muốn chết!" Ánh mắt loài Hắc Ám tộc Nọa Vụ cấp Ma Hoàng trung vị lộ ra hàn ý, lạnh lùng cười.
Không ai có thể chính diện ngăn cản lực Nọa Vụ của tộc Nọa Vụ chúng nó, võ giả Nhân tộc quá ngây thơ rồi, cho rằng võ giả hệ Quang Minh có thể chống cự sao?
Sắc mặt Đồng Ân lo lắng, nàng cũng cảm thấy Vương Đằng có chút bất cẩn, muốn nói cái gì nữa, cũng đã không còn kịp rồi.
Ầm ầm!
Cự trảo màu đen hạ xuống, từng gương mặt tê liệt đều mở lớn miệng, tê liệt nhưng lại dữ tợn, có vẻ phá lệ quỷ dị, thậm chí trong miệng rộng đó lúc này lại mọc ra răng nanh, giống như muốn xé nát cả người Vương Đằng.
Trường hợp như thế, nếu là võ giả bình thường nhìn thấy, ước chừng đều sẽ sợ tới mức sắc mặt trắng bệch.
Đồng Ân trong lòng Vương Đằng, giờ phút này chính là như thế, nàng không dám nhìn tới những gương mặt đó, nhưng cự chưởng hạ xuống, khoảng cách đã vô cùng gần, nàng có thể cảm giác được sự uể oải lại xâm nhập trong thân thể của nàng, làm cho nàng không khỏi mất đi suy nghĩ phản kháng trong đầu.
Nhưng ngay sau đó, loại cảm giác này lại biến mất cực kỳ đột ngột.
Chỉ là trong nháy mắt mà thôi, xuất hiện đến biến mất, loại cảm giác chuyển hoán cực kỳ đột ngột này, làm cho nàng không khỏi hơi sửng sốt.
Sao lại thế này?
Đồng Ân không nhịn được ngẩng đầu nhìn về phía Vương Đằng, chỉ thấy phía trên gương mặt vô cùng tuấn lãng kia, vẫn là biểu cảm cực kỳ bình thản, khóe miệng hơi cong lên, giống như đang trào phúng.
Trào phúng?
Trừ khi mọi thứ đều là bởi vì Vương Đằng? Hắn có cách ngăn cản loại lực Nọa Vụ này?
Còn không chờ nàng nghĩ nhiều, Vương Đằng chợt ra tay, thân thể hắn không hề động, chỉ là nâng một bàn tay lên, một quyền đánh tới trảo ấn khổng lồ đó.
Quang Minh quyền!
Vẫn là Quang Minh quyền!
Quang mang màu trắng chói mắt mà thánh khiết bùng nổ ra phía trên nắm tay hắn, hóa thành một quyền ấn không tính quá lớn, hung hăng tấn công lên cự trảo đó.
Từng gương mặt phía trên cự trảo chợt đọng lại, sau đó vặn vẹo, giống như chịu đau khổ rất lớn, mở lớn miệng, tựa hồ muốn kêu rên, nhưng cho dù như thế nào đều không kêu ra tiếng.
‘Kêu rên không tiếng động.thật’ jpg
Ầm!
Nguyên lực tinh thần Quang Minh nồng đậm đến cực điểm nhất thời thổi quét ra, bao phủ cự trảo màu đen kia, quang mang màu trắng chói mắt quét ngang ra.
Cự trảo màu đen do nọa vụ ngưng tụ nhất thời sụp đổ, dưới tác dụng tinh lọc của lực Quang Minh, nháy mắt tiêu tán vô hình trong hư không.
"Làm sao có thể?!!" Sắc mặt loài Hắc Ám tộc Nọa Vụ cấp Ma Hoàng trung vị khẽ biến, trừng to mắt, giống như gặp quỷ.
Công kích của nó vậy mà không có tác dụng với võ giả Nhân tộc trước mặt, hơn nữa còn bị đối phương một quyền đánh tan?
Làm sao đối phương làm được?
Vì sao có thể ngăn cản lực Nọa Vụ của nó?
Má nó cái này không võ đạo!
Nhưng giờ phút này đã không kịp nghĩ nhiều, lực Quang Minh nồng đậm mà khủng bố đang thổi quét đến nó, quyền ấn đáng sợ bộc phát ra sức mạnh mạnh mẽ, làm cho nó kinh hãi.
Trước đó đồng tộc của nó chính là bị một quyền như vậy đánh nổ tung, hơn nữa là sau khi Ma biến.
Nó căn bản không dám tưởng tượng nếu bản thân bị một quyền này đánh trúng, sẽ là hậu quả gì.
Gào!
Loài Hắc Ám tộc Nọa Vụ cấp Ma Hoàng trung vị đỉnh phong này nhất thời bộc phát ra tiếng gầm lên giận dữ, lực lĩnh vực trong cơ thể và lực quy tắc căn nguyên đồng loạt đánh ra.
Hắc vụ cuồn cuộn thổi quét, lực lĩnh vực khủng bố ẩn chứa trong đó, thậm chí còn có từng phù văn quỷ dị màu đen khắc lên đó.
Trong phút chốc, hắc vụ này liền hóa thành một gương mặt khổng lồ, tê liệt mà dữ tợn, từng phù văn tối đen khắc trên gương mặt đó, phá lệ quỷ dị, trong hốc mắt trống trơn giống như ẩn chứa ác ý vô tận, nhanh chóng nhìn chằm chằm Vương Đằng, làm cho da đầu người ta run lên.
Gương mặt mở ra miệng khổng lồ, giống như muốn cắn nuốt hết thảy, một ngụm nuốt xuống quyền ấn Quang Minh kia.
"Cái này!" Ánh mắt Đồng Ân kịch liệt chớp, nàng cảm giác giờ phút này công kích này quả thực còn khủng bố hơn loài Hắc Ám tộc Nọa Vụ sau khi Ma biến vừa nãy, lực quy tắc căn nguyên ẩn chứa trong đó, đã hoàn toàn thăng hoa, không phải công kích bình thường có thể ngăn cản.
Nàng lập tức nhìn về phía Vương Đằng, lại phát hiện hắn vẫn duy trì bình tĩnh, trên mặt không hề dao động.
Tên này mặc dù đối mặt với công kích như vậy, cũng không sợ chút nào sao?
Hơn nữa lực Nọa Vụ của gương mặt khổng lồ này càng thêm khủng bố, nàng lại không rơi vào trạng thái uể oải nữa, tựa hồ vẫn không chịu bất kì ảnh hưởng nào.
Đây hiển nhiên là kiệt tác của Vương Đằng.
Trừ khả năng này, nàng không thể nghĩ tới nguyên nhân khác.
Ầm!
Cuối cùng gương mặt khổng lồ kia một ngụm nuốt xuống quyền ấn Quang Minh của Vương Đằng, tựa như hắc ám cắn nuốt quang minh, hắc vụ cuồn cuộn, dưới sự che đậy của gương mặt khổng lồ, bao phủ vùng lớn hư không.
Thân thể Vương Đằng dưới gương mặt khổng lồ đó, có vẻ cực kỳ nhỏ bé, giống như con kiến nhìn lên người khổng lồ.
"Ha ha ha...."
Âm thanh loài của Hắc Ám tộc Nọa Vụ truyền ra từ bên trong gương mặt khổng lồ, nó lạnh lùng nhìn xuống Vương Đằng, khinh thường nói ∶
"Võ giả Quang Minh cái gì, chẳng qua chỉ có vậy!"
"Phải không?" Vương Đằng nhàn nhạt cười.
"Chết cho ta!"
Loài Hắc Ám tộc Nọa Vụ giống như bị lời nói khinh miệt của Vương Đằng chọc giận, âm thanh lạnh như băng ầm ầm truyền ra, rồi sau đó gương mặt khổng lồ kia bao trùm xuống phía dưới.
"Nổ!"
Ánh mắt Vương Đằng chợt lóe, nhẹ giọng phun ra một chữ.
Ầm ầm!
Vừa dứt lời, một trận gầm rú kịch liệt chợt truyền ra từ bên trong gương mặt khổng lồ, khiến cho nó không ngừng sụp đổ, hóa thành hắc vụ cuồn cuộn.