"Mọi người còn đang chờ cái gì, chẳng lẽ còn dự định đợi ở bên trong, không nỡ ra ngoài sao?" Giọng nói quen thuộc kia lại phát ra, mang theo một tia trêu ghẹo.
Cùng lúc đó, hắc vụ phía trên đỉnh đầu bọn họ cũng đang tiêu tán, dần dần lộ ra một bóng dáng quen thuộc ở trong lòng bọn họ không thể quen thuộc hơn.
"Vương Đằng!"
"Thật sự là Vương Đằng!"
"Hội trưởng!"
"Đại ca!"
....
Từng tiếng gọi ầm ỉ nhất thời bùng nổ ra từ trong miệng đám người hội Tinh Thần, lúc nhìn thấy bóng người đó, mọi người cuối cùng khôi phục tinh thần lại, không hoài nghi nữa, trên mặt tràn ngập kinh ngạc vui vẻ.
"Tên này!" Nguyệt Kỳ Xảo ngửa đầu nhìn bóng dáng quen thuộc đó, cái mũi lại có chút chua xót.
Vương Đằng đạp hư không, nhìn dáng vẻ của mọi người, trên mặt không khỏi lộ ra một tia áy náy, chợt ôm quyền với bọn họ:
"Mọi người, chịu khổ rồi!"
Hội trưởng này như hắn, suy cho cùng có chút không xứng đáng với chức vụ.
Mấy thiên tài này, cho dù là gia nhập thế lực nào, e rằng đều sẽ tốt hơn hiện tại rất nhiều lần, nhưng bọn họ vì hắn, đều lựa chọn gia nhập hội Tinh Thần.
Là hội trưởng, hắn đương nhiên có một phần chức trách, sẽ có trách nhiệm với bọn họ.
Nhưng mà hắn trước kia, quả thật vẫn quá yếu, không thể tạo cho bọn họ càng nhiều cơ hội, cũng không cách nào cung cấp cho bọn họ càng nhiều sự che chở.
Đây không phải hắn kiêu ngạo cỡ nào, rõ ràng là tân sinh cùng một kỳ, lại cung cấp cơ hội và che chở cho bọn họ.
Mà nếu bọn họ đã lựa chọn đi theo hắn, vậy thì hắn nhất định phải gánh vác trách nhiệm này, nếu không lúc trước sẽ không cần đi sáng lập hội Tinh Thần gì đó.
Chỉ nghĩ lấy chỗ tốt, không nghĩ trả giá, nào có chuyện tốt như vậy.
Cũng may hiện giờ hoàn toàn không giống, chẳng những thực lực võ đạo của hắn lấy được thăng cấp thật lớn, đủ để chống lại tồn tại cấp Giới Chủ, ngay cả trình độ nghề phụ cũng đạt tới cấp Thánh.
Có thể không chút khách khí nói, hội Tinh Thần có hắn tồn tại, sẽ không kém hơn một vài thế lực cũ, thậm chí sẽ càng mạnh hơn bọn họ.
Nghe thấy lời nói của Vương Đằng, trong nhất thời tất cả mọi người của hội Tinh Thần đều trầm mặc, nhìn bóng người kia, nhận thức chung trong mắt ngày càng nồng đậm, cho đến khắc vào đáy lòng, trên mặt cũng đều lần lượt hiện lên nụ cười....
Đồng tình đôi khi chỉ cần một câu nói.
Nếu nói trước kia những thiên tài của hội Tinh Thần đồng tình với Vương Đằng, là bởi vì sức mạnh cường đại đó và thiên phú như yêu nghiệt của hắn, vậy thì bây giờ, chính là bởi vì một câu quan tâm đột nhiên này.
Kiểu quan tâm đó, như giữa những người bạn tốt với nhau.
Không có khoảng cách, không có sự xa lạ, chỉ có cảm giác quen thuộc đã lâu không gặp, như một người bạn cũ đã không gặp một thời gian, khó lắm mới gặp lại nhau, đột nhiên vui vẻ.
Vụt vụt vụt...
Từng bóng người lao ra từ trong màn sương dày đặc, tới bên cạnh Vương Đằng, những người trong hội Tinh Thần đều nhìn Vương Đằng, trên mặt vẫn lộ ra cảm giác không chân thực.
Dù sao thì một người mất tích lâu như vậy, đột nhiên xuất hiện ở trước mặt bọn họ, bất cứ ai cũng sẽ có cảm giác này.
Vương Đằng mỉm cười nhìn bọn họ, không nói gì.
Thật ra Đồng Ân có thể hiểu ý nghĩ của những thiên tài của hội Tinh Thần này, bởi vì trước đó bọn họ chẳng phải cũng như vậy sao.
“Ngươi...” Nguyệt Kỳ Xảo nhìn hắn hồi lâu, nói không nhịn được nói, nhưng lại không biết nên nói gì, do dự một lát, mới khẽ nói:
“Quay lại là tốt!”
“Quay lại là tốt rồi!”
Một câu nói đơn giản, đã nói hết tâm tư vô cùng phức tạp trong lòng cô.
Những người khác cũng im lặng, nhưng biểu cảm trên mặt, cùng với thần sắc trong mắt, đã nói rõ tâm trạng lên xuống, phức tạp trong lòng bọn họ
Gào!
Lúc này, phía xa chợt truyền tới một tiếng gào đinh tai nhức óc, hấp dẫn ánh mắt của những thiên tài vũ trụ Quang Minh và thiên tài loài Hắc Ám.
Đám người của hội Tinh Thần cũng khẽ biến sắc, lần lượt nhìn về phía xa.
Đến cả Vương Đằng cũng ngưng ánh mắt lại, mắt hơi híp lại, không khỏi nhìn về phía âm thanh đó truyền tới.
“Hao Cật!”
Người phát ra tiếng gào đáng sợ này, lại chính là Hao Cật của loài Hắc Ám tộc Ma Não.
Từ khi phân thân Huyết Thần tới nơi đây, bản thể Vương Đằng đã cùng thu thập được rất nhiều thông tin từ phân thân Huyết Thần, trong đó đương nhiên bao gồm cả ân oán giữa những loài Hắc Ám này.
Cho nên hắn không lạ gì thiên tài đứng đầu của tộc Ma Não đó.
Nhưng vừa rồi rõ ràng đối phương đã bị thiên tài hệ Quang Minh cấp Giới Chủ đó đánh tan tác, sao bây giờ lại bạo phát ra dao động Hắc Ám đáng sợ hơn vậy.
Dưới ánh mắt của mọi người, thân thể Dương Đầu Ma tộc đã thủng lỗ chỗ của Hao Cật, lúc này đột nhiên vỡ tung.
Ầm ầm ầm!
Luồng dao động Hắc Ám đáng sợ đó chảy từ trong đó ra, sương dày chuyển động, bao phủ một khoảng hư không lớn.
Alves thấy cảnh tượng này, con ngươi hơi co rút lại.
“Trấn!”
Hắn không muốn cho đối phương thêm cơ hội bùng nổ nữa, trong miệng chợt truyền ra một tiếng quát lớn.
Ầm!
Trong phút chốc, hư ảnh thế giới Quang Minh trên đỉnh đầu nó trấn áp xuống, ánh sáng trắng càng sáng rực hơn tỏa ra từ trong hư ảnh thế giới đó.
Cả thế giới Giới Chủ như đã hóa thành một tinh cầu Quang Minh to lớn, xuất hiện trong hư không này.
Làn sương dày đó lập tức chấn động dữ dội, tựa như lại sắp bị trấn áp lần nữa ở phía trước thế giới Giới Chủ thần thánh và to lớn này.
Gào!
Lúc này, một tiếng gào thét đáng sợ truyền ra từ trong sương dày đó, chấn động hư không.
Bùm!
Một tiếng nổ lớn vang lên, sương mù cuồn cuộn đó đột nhiên bị phá vỡ, một móng vuốt màu đen to lớn chợt vươn ra, lại đặt lên thế giới Giới Chủ đè ép xuống.
Ầm ầm!
Thế giới Giới Chủ của Alves chợt rung chuyển dữ dội, lại được chống đỡ, không thể hạ xuống chút nào nữa.
Vẻ mặt hắn khẽ biến, hơi khó tin nhìn về phía móng vuốt to lớn màu đen thò ra từ trong màn sương mù đó.
“Đó là thứ gì?”