Những loài Hắc Ám này tự nhiên cũng phát hiện ra vấn đề, đều thay đổi sắc mặt, định tránh đi, nhưng phát hiện những mũi tên bay này hoàn toàn bao vây chúng nó, tránh cũng không thể tránh, nháy mắt đã bị bắn trúng, khiến thân hình chúng nó nổ tung, không khỏi gầm thét lên đau đớn.
Mũi tên bay ngưng tụ lực Quang Minh, lực sát thương gây ra cho những loài Hắc Ám này không hề nhỏ.
Nơi xa, Alves nhìn thấy công kích này, trong mắt không khỏi lộ ra vẻ nóng rực, nếu như hắn có thể nắm giữ loại chiến kỹ này, thực lực nhất định có thể tăng mạnh.
Đối với võ giả hệ Quang Minh, chiến kỹ hệ Quang Minh thật sự quá ít, đặc biệt là chiến kỹ cấp Giới Chủ, cấp Bất Hủ.
Cho dù hắn là tộc Vũ Nhân, chiến kỹ như vậy cũng không gặp nhiều, chỉ nắm giữ ba bốn loại ít ỏi mà thôi.
Còn chiến kỹ do tinh thú cấp Hoàng tuyệt đỉnh trước mắt thi triển hiển nhiên là chiến kỹ công kích trên phạm vi lớn, hơn nữa uy lực tương đối kinh người.
Hắn không có loại chiến kỹ này, trong lòng tự nhiên thèm nhỏ dãi.
Nhưng hắn cũng biết chỉ là nghĩ mà thôi, chiến kỹ của tinh thú đâu phải dễ học như vậy.
Thứ nhất, chiến kỹ của tinh thú không thích hợp với Nhân tộc, tồn tại hạn chế về chủng tộc.
Thứ hai lại bởi vì ngăn cách giữa tinh thú với Nhân tộc, chúng nó không có khả năng dạy chiến kỹ của chủng tộc mình cho sinh linh của chủng tộc khác, đây là căn cơ sinh tồn chúng nó dựa vào.
Điều kiện đầu tiên đã rất khó, điều kiện thứ hai là khó càng thêm khó.
Rất nhiều tinh thú thà chết, cũng sẽ không thể dạy chiến kỹ thiên phú chủng tộc cho chủng tộc khác.
Alves lắc đầu, không nghĩ nhiều nữa, hiện giờ không phải là lúc hâm mộ.
“Các vị, ta nhận nhờ vả của người, đến đây hỗ trợ.”
Lúc này, một giọng nói nhu hòa vang lên, quanh quẩn ở trong hư không, truyền vào trong tai mỗi một võ giả vũ trụ Quang Minh.
“Nhận nhờ vả của người?!” Mọi người hơi sững sờ, lập tức phản ứng lại kịp, ánh sao lập tức lóe lên trong mắt, quả nhiên là đến giúp đỡ bọn họ.
“Các vị, tiếp viện của chúng ta đã đến, giết!!!”
Đám người Alves, Nancy lập tức đáp lại đầu tiên, gầm lên bộc phát khỏi miệng, thừa dịp loài Hắc Ám mới vừa bị mũi tên bay kia gây thương tích, lập tức giết về phía chúng.
Bọn họ sẽ không hoài nghi sên Hi Quang, dù sao ai sẽ hoài nghi một tinh thú hệ Quang Minh chứ.
“Giết!”
“Giết!”
“Giết!”
…
Võ giả thiên tài khác của vũ trụ Quang Minh lập tức sĩ khí lên cao, ào ào gầm thét lên, giết về phía loài Hắc Ám.
Trước đó bị áp chế quá độc ác, trong lòng mọi người đều nghẹn một cơn tức, hiện giờ có cơ hội phản kháng, bọn họ tự nhiên sẽ không bỏ qua một cơ hội này.
Rầm! Rầm! Rầm…
Đôi bên lập tức bùng nổ đại chiến, tiếng nổ vang chấn động hư không, bên tai không dứt.
“Đáng chết!” Hao Cật nhìn thấy một màn này, vẻ băng hàn cực hạn không khỏi lộ ra trong mắt.
Cục diện rất tốt, lại bởi vì sự xuất hiện của một đám tinh thú, mơ hồ có nghịch chuyển.
Hay đây thật sự là đường lui do vũ trụ Quang Minh lưu lại?
Trong lòng nó hơi bất an, muốn tốc chiến tốc thắng, càng thêm điên cuồng đánh về phía vài phân thân kia của Vương Đằng.
Ầm rầm!
Không bao lâu, nơi xa đột nhiên truyền đến một trận nổ vang.
Loài Hắc Ám tộc Cự Ma bị con vượn lớn màu đen áp chế, ảo ảnh do nó ngưng tụ ra cuối cùng không chống đỡ nổi nữa, ầm ầm nổ tung ở trong hư không.
Sương mù màu đen cuồn cuộn đổ ra, đó là lực Hắc Ám bị đánh nổ.
Người của vũ trụ Quang Minh tinh thần chấn động, càng thêm vui mừng quá đỗi, công kích cũng càng mãnh liệt.
Bọn họ giống như thấy được hy vọng.
Hy vọng đánh bại loài Hắc Ám.
Cho dù muốn thông qua truyền tống trận rời đi, bọn họ cũng hy vọng bản thân có thể đánh bại loài Hắc Ám, sau đó lại rời đi, chứ không phải xám xịt trốn đi.
Dù sao bọn họ là thiên tài của thế lực các phương, đâu có thể chịu được thất bại như vậy.
Grào!
Đột nhiên, ở bên trong màn sương mù màu đen kia, từng trận gầm thét truyền ra, những sương mù màu đen này lập tức dừng lại, sau đó chảy về nơi trung tâm, giống như có một cái miệng khổng lồ xuất hiện ở nơi đó, đang cắn nuốt những sương mù màu đen này.
“Không xong, nó định Ma Biến!” Đám người Alves chú ý đến tình huống bên này, nhìn thấy tình hình như vậy, tự nhiên biết rõ loài Hắc Ám tộc Cự Ma kia định làm gì, sắc mặt đều cực kỳ khó coi, trong lòng bất đắc dĩ đến cực điểm.
“Ma Biến?” Ánh mắt vượn lớn màu đen lóe lên.
“Tiểu Hắc, cẩn thận một chút, Ma Biến của loài Hắc Ám không phải chuyện đùa.” Sên Hi Quang truyền âm nói.
Vượn lớn màu đen gật đầu, nó vẫn cực kỳ tin tưởng nghe theo lời sên Hi Quang nói, mặc dù không tận mắt nhìn thấy Ma Biến của loài Hắc Ám là dạng gì, nhưng ít ra có nghe nói đến, hiện giờ có thể mở mang kiến thức.
Ầm rầm!
Vùng hư không kia phát sinh dị biến khủng bố, bên trong sương mù màu đen cuồn cuộn, một thân hình khổng lồ hơn mười trượng chậm rãi hiện ra, toàn thân mập mạp, mọc đầy bướu thịt, từng ánh mắt quỷ dị, từng cái miệng rộng dữ tợn, từng xúc tua màu đen… sinh ra từ trong thân thể kia.
Grào!
Tiếng rít gào đinh tai nhức óc quanh quẩn hư không, ánh mắt trên thân hình mập mạp kia nhìn chằm chằm vào vượn lớn màu đen, tràn ngập ác ý.
“A má ơi, xấu như vậy!” Vượn lớn màu đen không khỏi hú lên quái dị.
Mọi người: “…”
Sên Hi Quang: “…”
Grào!
Loài Hắc Ám tộc Cự Ma đã Ma Biến kia gầm thét lên, thân hình mập mạp khổng lồ ầm ầm ầm lao về phía vượn lớn màu đen, giờ phút này vượn lớn màu đen thật sự giống như một con kiến ở trước mặt loài Hắc Ám tộc Cự Ma này.
“So kích cỡ với ta hả.” Vượn lớn màu đen cười ha ha, lại mở cái miệng khổng lồ ra rít gào một tiếng:
“Grào!”
Tiếng gầm giận dữ truyền ra, nguyên lực vô tận thổi quét ra từ trong cơ thể nó, hóa thành lực Lôi Đình cuồn cuộn, quấn quanh ở trên thân hình cường tráng của nó.