Võ Đạo Toàn Thuộc Tính (Bản Dịch)

Chương 4519 - Chương 4519 - Ngươi Không Hề Hay Biết Gì Về Sức Mạnh Của Ta! Quang Minh Thánh Hỏa Ra! Hao Cật Xa Lạ… Tự Bạo! Thắng! (3)

Chương 4519 - Ngươi không hề hay biết gì về sức mạnh của ta! Quang Minh Thánh hỏa ra! Hao Cật xa lạ… tự bạo! Thắng! (3)
Chương 4519 - Ngươi không hề hay biết gì về sức mạnh của ta! Quang Minh Thánh hỏa ra! Hao Cật xa lạ… tự bạo! Thắng! (3)

Dù sao trong vũ trụ, một vài thiên tài cơ duyên lớn mạnh vẫn có thể có được dị hỏa thiên địa, không đến mức khiến hắn quá coi trọng.

Dị hỏa thiên địa nói cho cùng chỉ là một loại ngoại lực mà thôi.

Tin tức duy nhất có thể để cho hắn coi trọng vẫn là thân phận Thánh giả bảy đạo của đối phương, kia thật sự đáng kinh ngạc, nhưng hắn dù sao là võ giả, cùng với chuyên gia nghề phụ hoàn toàn là hai lĩnh vực khác nhau, hắn càng chú ý đến thực lực võ giả của đối phương.

Thời điểm đó Vương Đằng chỉ là một võ giả cấp Vũ trụ, nếu như so sánh với thiên tài võ giả cấp Giới Chủ như Alves thì vẫn còn kém hơn nhiều lắm, hắn đâu thể coi trọng quá mức một võ giả cấp Vũ Trụ được.

Mãi cho đến lần này khi nhìn thấy chân nhân, hắn mới biết đối phương yêu nghiệt đến cỡ nào.

Một võ giả cấp Vực Chủ, có thể chống lại loài Hắc Ám cấp Ma Hoàng thượng vị, hơn nữa loài Hắc Ám kia còn là tồn tại khủng bố kể cả hắn đều không thể giải quyết.

Tất cả mọi chuyện đều quá mức không chân thực.

Vì thế khiến cho hắn ngay từ đầu không phát hiện ra chuyện thật ra Vương Đằng có Quang Minh Thánh hỏa.

Đương nhiên chuyện này có liên quan đến việc tổng bộ liên minh Phó Chức Nghiệp bảo vệ Vương Đằng, chuyện lúc trước xảy ra ở trên hội giao lưu vẫn chưa hoàn toàn truyền đi, rất nhiều người chỉ biết tin tức đại khái, nhưng căn bản không thể hiểu biết toàn bộ.

Nói tóm lại, nếu như sớm biết một điểm này, Alves cũng không đến mức như thế.

Dị hỏa thiên địa đúng là ngoại lực, nhưng bởi vì Quang Minh Thánh hỏa có ý nghĩa thật sự quá lớn đối với một võ giả Quang Minh, sao hắn có thể coi như không thấy chứ.

Grào!

Đột nhiên, một tiếng gầm giận dữ truyền ra từ trong ngọn lửa màu trắng kia, hấp dẫn lực chú ý của mọi người qua.

Chỉ thấy trong ngọn lửa màu trắng thổi quét, cuối cùng hội tụ vào trung tâm.

Cộp! Cộp! Cộp…

Sau đó là từng tiếng vang rõ ràng vang vọng ở trong hư không, đã thấy một cự thú Quang Minh kỳ dị chậm rãi đi ra từ trong ngọn lửa.

Toàn thân nó bao trùm vảy giáp màu trắng, đầu mọc một cái sừng nhọn, giống như hươu nai lại không phải hươu nai, giống như hổ lại không phải hổ, giống như sư tử lại không phải sư tử… thần dị vô cùng, giống như sinh linh thánh khiết sinh ra từ trong ánh sáng.

“Quang Minh Thánh hỏa này đã sinh ra một tia linh trí?!” Alves bị chấn động đến không biết nên nói cái gì nữa, mấp máy miệng, trong lòng rung động đến tột đỉnh.

Đây không phải là Quang Minh Thánh hỏa bình thường nữa, mà là Quang Minh Thánh hỏa sinh ra một tia linh trí!

Người đều hâm mộ đến tê dại!

Hiện giờ, thiên tài cấp Giới Chủ này cảm thấy tâm tính của mình sắp sụp đổ.

“Đáng chết!” Người khổng lồ Hắc Ám nhìn Quang Minh Thánh hỏa kia bộc phát ra, nhìn Quang Minh Thánh Thú đạp không mà ra, đồng tử trong mắt co rút kịch liệt lại, trong lòng tự nhiên đã kinh hãi đến cực điểm.

Thủ đoạn của võ giả Nhân tộc này lại sẽ nhiều như thế!

Hắn thật sự là một võ giả cấp Vực Chủ sao?

Kể cả thủ đoạn Quang Minh khủng bố cỡ này đều có, thật sự khiến cho người ta không thể tin nổi hắn là một võ giả cấp Vực Chủ, hiện giờ nó đã nỏ mạnh hết đà, đâu thể ngăn cản nổi sức mạnh như vậy.

Nơi xa, tế đàn Huyết Thần kia hiện ra theo tia sáng màu đen lui đi, màn hào quang màu đỏ ở trên đó hiện đầy vết rách, nhưng lại chặn được sức mạnh khủng bố mới vừa rồi kia đánh sâu vào.

Chẳng qua lực chú ý của mọi người vào giờ phút này đều bị Quang Minh Thánh hỏa kia hấp dẫn, căn bản không có ai chú ý đến chúng nó.

Bên trên tế đàn Huyết Thần, một đám thiên tài loài Hắc Ám còn chưa kịp vui vẻ, đã nhìn thấy Quang Minh Thánh hỏa thổi quét tinh không, lập tức kinh hãi không thôi.

Quang Minh Thánh hỏa chính là khắc tinh của loài Hắc Ám chúng nó, hiện giờ được nắm giữ trong tay võ giả Nhân tộc kia, uy lực nhất định càng thêm khủng bố.

Chúng nó đã không dám tưởng tượng tiếp theo sẽ phát sinh chuyện gì.

“Đi!”

Vương Đằng giơ một ngón tay lên.

Quang Minh Thánh Thú kia giống như nghe được mệnh lệnh, ngửa mặt lên trời gầm gừ một tiếng, sau đó đã xông thẳng về phía nửa viên thiên thạch ở trên đỉnh đầu, lập tức đụng vào đó.

Quang Minh Thánh hỏa vô tận theo sát đằng sau, giống như một con sông tinh không phát ra ánh sáng màu trắng, vắt ngang hư không, chui vào bên trong thiên thạch.

Một màn này thật sự đồ sộ đến cực điểm, giống như tinh thể vô cùng huyền diệu trong vũ trụ biến đổi, hội tụ sức mạnh trời đất to lớn.

Ầm rầm!

Bên trên thiên thạch, ngọn lửa màu xanh lập tức thu lại, đều chui vào trong thiên thạch, còn bên ngoài lại bị Quang Minh Thánh hỏa nháy mắt thổi quét kia bao vây.

Ngay sau đó, quả cầu lửa màu xanh hóa thành một quả cầu lửa màu trắng, tản ra ánh sáng màu trắng thánh khiết chói mắt, như muốn tinh lọc tất cả.

“Hao Cật!”

Vương Đằng đột nhiên nhìn người khổng lồ Hắc Ám, nhìn thẳng vào con mắt kia của nó, giống như nhìn thấy bản thể tộc Ma Não của Hao Cật ở trong đó.

“Ngày chết của ngươi đã đến…”

“Trấn!”

Giọng nói của hắn vốn không lớn, nhưng khi đến một chữ cuối cùng, lại chợt hóa thành một tiếng quát lớn, quanh quẩn ở trong trời đất.

Ầm rầm!

Thiên thạch đang thiêu đốt lên ngọn lửa màu trắng kia lập tức rơi xuống, mang theo uy thế khủng bố, giống như trời phạt diệt thế, muốn tinh lọc tất cả tăm tối trên thế gian.

Tia sáng màu đen mới vừa rồi còn nồng đậm hoàn toàn tiêu tán đi, đó là sức mạnh của ‘Diệt Thiên Ma hoàn’ còn sót lại, đáng tiếc vẫn không thể ngăn cản thiên thạch ngưng tụ Quang Minh Thánh hỏa này.

Xèo xèo xèo –

Lực Hắc Ám ở trên thân người khổng lồ Hắc Ám lập tức bị tinh lọc tan rã, thiên thạch còn chưa hoàn toàn rơi xuống, đã tự động dấy lên ngọn lửa màu trắng, trải rộng toàn thân.

“A a a a…” Người khổng lồ Hắc Ám không thể kiềm chế nổi phát ra tiếng gầm đau đớn, trong lòng nó tràn đầy không cam lòng, lực Hắc Ám trong cơ thể cuồn cuộn trào ra, giận dữ hét lên: “Không! Ta là bất bại! Ngươi dựa vào gì thắng được ta!”

Rầm! Rầm! Rầm…

Bình Luận (0)
Comment