“Không biết là ai xây dựng vùng không gian này.” Vương Đằng nói.
“Tra trên tư liệu hành tinh Thiên Trụ lưu lại nhất định không được, vùng không gian này thật bí mật, người biết rõ không có bao nhiêu, nhưng chờ bản tôn ngươi cứu vài võ giả vũ trụ Quang Minh kia, hẳn là có thể biết rõ chút gì đó từ trong miệng bọn họ.” Phân thân Huyết Thần nói.
“Sao nghe giọng điệu của ngươi, ta cứu bọn họ giống như có mưu đồ khác vậy? Ngươi quá coi thường ta.” Vương Đằng vô cùng đau đớn nói.
“…” Khóe mắt phân thân Huyết Thần lập tức khẽ run rẩy.
Đờ mờ!
Là ai muốn cạo được nhiều lông cừu hơn từ trên người Phong Cẩm và Thiên Trụ thập nhị lão kia?
Là ai cảm thấy những võ giả vũ trụ Quang Minh này còn chưa đủ thê thảm, muốn để cho bọn họ thảm hại hơn một chút, từ đó để cho sau khi bọn họ được cứu có thể cảm kích ngươi hơn?
Là ngươi! Là ngươi! Đều là ngươi!
Ngươi đồ đen tối này…
Trong lòng phân thân Huyết Thần thật sự không còn sức châm chọc, bản tôn thật sự không biết xấu hổ, hắn mặc cảm, còn có rất nhiều chỗ cần phải học tập nhiều hơn.
Hai người lững thững đi vào cánh cửa không gian kia.
Nhưng một lần này không hề giống với lần trước theo hang núi tiến vào tầng không gian đầu tiên, hai người đều cảm thấy bốn phía giống như hơi xoay tròn, có một cảm giác choáng váng hoa mắt rất nhỏ.
“Cảm giác này…” Vương Đằng hơi ngoài ý muốn, nhắm mắt lại cẩn thận ngẫm nghĩ, hơi bừng tỉnh hiểu ra.
Đây là phản ứng bài xích của tồn tại giữa hai không gian, mà người xây dựng hai không gian này hiển nhiên cũng biết một điểm này, do đó vận dụng quy tắc xây dựng trái ngược với không gian bên ngoài.
“Thú vị!”
Hắn khẽ cười, nhìn không gian trước mắt, đột nhiên không nhịn được khẽ ồ lên một tiếng.
Ánh mắt của phân thân Huyết Thần cũng hơi sáng ngời, nhìn về phía trước cách đó không xa, chỉ thấy một đống khoáng thạch đang đặt ở đó, giống như núi nhỏ, vẻ âm hàn nồng đậm phát ra từ bên trong.
“Cực Âm Thần Tủy!”
Hai người đều hơi ngoài ý muốn, bên trong vùng không gian này lại chất đống nhiều Cực Âm Thần Tủy đến vậy.
Những Cực Âm Thần Tủy này còn nhiều hơn gấp hai ba lần so với số quân đoàn Hắc Miệt đào được trước đó, tản ra tia sáng chói mắt, có vẻ càng lóa mắt khi ở trong vùng không gian này, do đó hai người mới chú ý đến nó trước tiên.
“Giỏi thật!” Vương Đằng không nhịn được cười, nói: “Xem ra người của hành tinh Thiên Trụ đã sớm đào được không ít Cực Âm Thần Tủy.”
“Tài nguyên quan trọng như thế, bọn họ chắc chắn đã sớm khai phá, nhưng bọn họ hiển nhiên đang khai phá liên tục, chứ không phải giống như loài Hắc Ám tát ao bắt cá.” Phân thân Huyết Thần nói.
“Ừm.” Vương Đằng gật đầu, loài Hắc Ám chính là đến để phá hư, chúng nó sẽ không để ý nhiều như ngươi.
“Nhưng nếu như chúng ta phát hiện ra những Cực Âm Thần Tủy này, tự nhiên chính là của chúng ta.” Phân thân Huyết Thần cười he he nói.
“Haizzz, với tình huống như hiện giờ, ta chỉ có thể cố mà nhận, luôn tốt hơn bị loài Hắc Ám xâm chiếm tất cả, xem như thù lao ta cứu bọn họ vậy.” Vương Đằng thở dài lắc đầu, tỏ vẻ đứng đắn nói: “Lại nói tiếp chuyện này phải trách loài Hắc Ám, nếu như không phải chúng nó xâm lược hành tinh nơi đây, thì sẽ không phát sinh chuyện như vậy.”
“…” Phân thân Huyết Thần co rụt khóe miệng, sau đó đồng ý gật đầu nói: “Ừ ừ không sai, chính là như vậy.”
“Nhưng quặng Cực Âm Thần Tủy này tốt nhất vẫn đừng đào hết, lưu lại một chút cho hành tinh Thiên Trụ đi, về sau cướp hành tinh này lại từ trong tay loài Hắc Ám, võ giả trên hành tinh cũng không đến mức kể cả nội tình đều không có.” Vương Đằng trầm ngâm nói.
“Ngươi xác định hành tinh này còn có thể sử dụng sao?” Phân thân Huyết Thần hoài nghi nói.
Không phải hắn đang đứng trên góc độ của loài Hắc Ám để nói chuyện, mà là hiện giờ khắp nơi trên hành tinh Thiên Trụ đều bị lực Hắc Ám xâm nhiễm, cho dù đoạt lại, cũng rất khó thích hợp cho võ giả tu hành như trước kia nữa.
Đây là một chuyện rất đáng buồn.
Nhưng sự thật chính là như thế.
Muốn để cho hành tinh Thiên Trụ khôi phục thành dáng vẻ như ban đầu, nhân lực vật lực cần hao tốn thật sự rất nhiều.
Do đó hắn luôn không rõ, vì sao những võ giả vũ trụ Quang Minh này còn cố sức không thu được kết quả tốt đi khôi phục hành tinh Thiên Trụ, không bằng đổi lấy một hành tinh khác.
“Trước cứ giữ lại quặng Cực Âm Thần Tủy kia.” Ánh mắt Vương Đằng chớp lên, đáy mắt hiện lên một chút trầm trọng, lắc đầu nói.
“Nếu như bản tôn ngươi nói như vậy, ta tự nhiên không có gì đáng nghi.” Phân thân Huyết Thần cười nói: “Nhưng tiếp theo có lẽ ngươi nên ra tay, hành tinh này sớm muộn gì phải giao đến trong tay ngươi.
“Nói cũng đúng.” Vương Đằng gật đầu, nói: “Ngày mai ngươi sẽ xuất phát?”
“Đúng thế.” Phân thân Huyết Thần tỏ ra nghiêm túc gật đầu.
“Ta đã biết.” Vương Đằng ngẫm nghĩ một chút, nói: “Dọc đường cố gắng chậm trễ chút, chúng ta cần phải tạo sự khác biệt về thời gian.
Chỗ hành tinh Thiên Trụ này, hắn chắc cần thời gian một hai ngày để xử lý, sau đó còn phải đi đến hành tinh Thiên Trạch, đoán chừng còn cần lãng phí một chút thời gian, cuối cùng mới có thể chạy đến hành tinh mấy người phân thân Huyết Thần sắp đến, phải nắm chặt thời gian mới được.
“Được!” Phân thân Huyết Thần không hề suy nghĩ, đã đồng ý, chuyện này không hề khó khăn gì.
Vương Đằng không nhiều lời nữa, vung tay lên, thu Cực Âm Thần Tủy trước mắt vào.
“Hả?”
Đột nhiên, hắn lại chú ý đến cái gì, ánh mắt hơi sáng ngời lên.
Ở đằng sau Cực Âm Thần Tủy kia có một cái kệ, trên kệ để không ít thứ.
“Những thứ này sẽ không phải là thu thập bảo tồn của hành tinh Thiên Trụ đấy chứ.” Vẻ mặt phân thân Huyết Thần kỳ quái nói.
“Vô cùng có khả năng.” Vương Đằng chớp mắt, cười tiến lên trước, lấy một cái nhẫn ở trên kệ xuống.
Sở dĩ ngay ánh mắt đầu tiên đã nhìn cái nhẫn này, đều không phải bởi vì nó là cái nhẫn có được tác dụng đặc thù gì, mà bởi vì nó là một cái nhẫn không gian.