Đối với các thiếu nữ tộc Hoa Linh này, thực lực của Vương Đằng hiện giờ thật sự đã mạnh đến một mức độ khiến cho các nàng không thể tưởng tượng nổi, còn mạnh hơn cả cường giả các nàng đã nhìn thấy ở chợ nô lệ lúc trước.
Do đó hiện giờ các thiếu nữ tộc Hoa Linh này ở dưới quyền của Vương Đằng, chẳng những không sợ hãi nữa, ngược lại cảm thấy yên tâm không ít.
Trong vũ trụ từ trước đến nay lấy thực lực để nói chuyện, kể cả tộc Hoa Linh không tranh sự đời đều rất rõ một điểm này.
Đương nhiên, chuyện này cũng bởi vì bình thường Vương Đằng đối xử với các nàng rất tốt, chẳng những không tra tấn xử phạt thể xác với các nàng, lại còn cho các nàng mức độ tự do rất lớn và chế độ đãi ngộ cực kỳ tốt, khiến cho các nàng không cảm thấy mình là nô lệ, mà giống như đang được thuê.
Bởi vậy những thiếu nữ tộc Hoa Linh này mới sẽ yên tâm như thế, thậm chí dám kêu Vương Đằng là đại ma vương.
Nếu như đổi thành chủ nô khác, chỉ cần lời nói giống như chế nhạo này thôi, cũng đủ để cho các nàng ăn hết đau khổ, thậm chí muốn tính mạng của các nàng.
“Hắn lại đang làm gì thế?”
Trên cây Hàm Quang, một ảo ảnh mặc áo trắng hiện ra, nhìn lên bầu trời kinh ngạc hỏi.
Bóng dáng này rõ ràng là thể tinh thần của cây Hàm Quang.
“Hẳn là đang tiến hành dung hợp không gian.” Một giọng nói lười biếng truyền ra từ trên cây Hàm Quang.
Chỉ thấy trên cành cây Hàm Quang, một dị thú toàn thân trắng nõn đang nằm sấp trên đó, thoải mái xoay người lạ, nghiễm nhiên coi nơi đây thành giống như cái ổ của mình.
Dị thú này tự nhiên là sên Hi Quang!
Sau chiến đấu lần trước, nó đã trở lại trong mảnh nhỏ không gian của Vương Đằng, ngủ đông.
Nó rất thích nơi này!
Vốn đi theo bên cạnh Vương Đằng chỉ vì muốn nhờ vào Quang Minh Thánh hỏa của hắn hoàn thành một số chuyện, nhưng sau này phát hiện nơi đây lại có một gốc linh thụ hệ Quang Minh miễn cưỡng xem như là trình độ cấp Giới Chủ, nó lập tức không muốn rời đi nữa.
Nơi tốt như vậy tìm ở đâu chứ, đương nhiên là nghỉ ngơi mấy trăm năm trước rồi lại cân nhắc đến chuyện khác.
Mọi người đều biết, sên Hi Quang cự thú Tinh Không này, nổi danh lười và tùy tiện!
Nếu như có thể, chúng nó không hề muốn động đậy, rúc vào một nơi tu luyện mấy trăm năm là chuyện bình thường.
Bằng không sên Hi Quang này đã không thể ở trên hành tinh Dược Viên kia lâu như vậy, phải biết rằng tinh thú cự viên ẩn chứa huyết mạch Tam Mục Thần Viên kia còn không ở nổi, so sánh ra, sên Hi Quang hờ hững rất nhiều.
Nếu như không có người quấy rầy nó, e rằng nó còn có thể tiếp tục ở lại.
“Dung hợp không gian!” Ánh mắt cây Hàm Quang lộ vẻ khiếp sợ, nói: “Hắn lại kiếm từ đâu ra một không gian sao?
“Nhìn xem từ dao động nơi này, tám chín không thiếu mười.” Sên Hi Quang ngước đầu lên nhìn xem, lại nằm về, lười biếng nói: “Thật đúng là may mắn.”
“Hi Quang, đồng minh ngươi tìm cho ta thật sự không tệ, rất may mắn, mới có hy vọng giúp ta tìm được huyết mạch của Tam Mục Thần Viên.” Dưới tàng cây, một con vượn lớn ngồi khoanh chân, mở miệng nói.
“Đương nhiên.” Sên Hi Quang gật đầu nói: “Lúc trước ta lựa chọn hắn chính là nhìn trúng một điểm này, bằng không một võ giả bình thường, đâu thể có được Quang Minh Thánh hỏa.”
Ầm rầm!
Trong lúc ba sinh linh nói chuyện với nhau, một tiếng vang thật lớn vang lên ở trong không trung.
Chúng nó không khỏi dừng nói chuyện, đồng loạt nhìn lại, kể cả trong mắt sên Hi Quang đều lộ vẻ kinh dị, nhìn lên trên bầu trời.
Chỉ thấy trên bầu trời kia, một không gian kỳ dị hư ảo đột nhiên xuất hiện, phân chia rõ ràng với mảnh nhỏ không gian chỗ chúng nó, giống như độc lập bên ngoài, lại cố tình xuất hiện ở nơi đây, như muốn hòa vào trong mảnh nhỏ không gian.
“Không gian này… hình như hơi khác.” Sên Hi Quang chớp mắt, nói: “Nếu như muốn dung hợp, không phải là chuyện đơn giản.”
“Có gì khác biệt?” Vượn lớn màu đen tò mò hỏi.
“Không gian này hình như tồn tại bài xích nào đó với mảnh nhỏ không gian chỗ trước mắt chúng ta, quy tắc không gian trong đó hẳn là ngược nhau, loại không gian như vậy rất hiếm gặp, bởi vì rất phí sức, xây dựng một không gian như vậy vốn không có lời.” Sên Hi Quang nói.
“Ngược nhau?” Vượn lớn màu đen gãi đầu, không rõ chân tướng, hỏi thẳng: “Vậy hắn có thể thành công không?”
“Ai biết được, xem tiếp đi là được, kết quả rất nhanh sẽ có.” Sên Hi Quang lười nghĩ, nói thẳng.
Cây Hàm Quang ở bên cạnh nghe như lọt vào trong sương mù, ở nơi đây chỉ có nó nội tình yếu nhất, sự ra đời của nó hoàn toàn là một chuyện ngoài ý muốn, lúc trước chiếm được một chút truyền thừa của cường giả chí cao nào đó sinh ra linh trí, đáng tiếc là truyền thừa cũng giới hạn ở phương diện hệ Quang Minh, hơn nữa rất có hạn, tự nhiên không hề hay biết gì về tri thức khác, chứ đừng nói đến tri thức ở phương diện không gian cực kỳ hiếm thấy này.
Sên Hi Quang chính là cự thú Tinh Không, chẳng những có truyền thừa chủng tộc bản thân, càng đã sống không biết bao nhiêu năm tháng, thể tách ra trải rộng các nơi trong vũ trụ, tri thức dự trữ tương đối khổng lồ.
Bởi vậy cho dù chuyện dung hợp không gian có phần không hợp lẽ thường này, nó vừa liếc mắt đã nhận ra.
Rầm!
Hai không gian bài xích lẫn nhau, lực Không Gian va chạm, khiến cho cả hai không gian đều chấn động lên, từng vết nứt theo đó xuất hiện, lực Không Gian tuôn trào ra.
“Hi Quang, bảo vệ bên dưới.” Vương Đằng quát to.
“Haizzz, lại bắt ta làm cu li.” Sên Hi Quang không ngờ hóng hớt lại hóng lên trên bản thân mình, hơi bất đắc dĩ, nhưng vẫn lập tức ra tay.
Một luồng dao động kỳ dị dâng lên ở trong cơ thể nó, hóa thành một mảnh ánh sáng màu trắng nhu hòa, nháy mắt lan rộng ra cả không gian, giống như màn sáng, chặn những lực Không Gian này.
Vương Đằng nhìn thấy một màn này, hơi nhẹ nhàng thở ra, trong mảnh nhỏ không gian này tồn tại không ít tinh thú cấp Hoàng tuyệt đỉnh, nhưng sinh linh hắn yên tâm nhất thật ra vẫn là sên Hi Quang, ai bảo nó là cự thú Tinh Không có tiếng cũng có miếng chứ.