Vương Đằng chỉ khẽ cười, không nói gì thêm nữa, thiên phú của hắn đã được công nhận, bằng không cái danh thiên kiêu từ đâu đến.
Nói nhiều, tự nhiên cũng thành thói quen.
Nhưng bản thân hắn đã thành thói quen, những người mới vừa quen biết hắn lại luôn dễ dàng kinh hãi.
Chuyện này không thể trách hắn được đúng không.
Lúc này, mấy người Quan lão và Sử lão cũng bay từ đằng xa đến, ánh mắt phức tạp nhìn xem Vương Đằng, cho dù bọn họ không đến gần, nhưng thật ra cũng luôn chú ý đến từng hành động việc làm của hắn, cuối cùng khí tức đột nhiên tỏa ra từ trên người hắn, bọn họ tự nhiên đều cảm thấy.
Đó là một tia khí tức thuộc về tinh thần cấp Giới Chủ, mặc dù còn chưa hoàn chỉnh, nhưng cũng bước ra một bước cực kỳ quan trọng.
Phong Cẩm đã bị đả kích đến vết thương đầy mình, nàng nhìn thanh niên trước mắt thậm chí còn trẻ hơn mình thật nhiều này, thật sự muốn mở đầu đối phương ra để nhìn xem nó rốt cuộc phát triển như thế nào?
Lại có thể yêu nghiệt như thế.
Phải biết rằng kể cả tinh thần lực của nàng đều chưa tiến vào trình độ cấp Giới Chủ, cho đến nay vẫn là cấp Vực Chủ đỉnh phong, vả lại đã mắc kẹt ở trình độ này thật nhiều năm, không biết Vương Đằng rốt cuộc bước ra một bước kia như thế nào?
Nghe nói một bước này rất khó truyền thụ, chỉ có thể hiểu ngầm không thể truyền ra bằng lời, nếu không đã không đến mức nhiều người như vậy đều không thể vượt qua được.
“Chắc Vương Đằng các hạ mới vừa tiến vào cảnh giới tinh thần nửa bước cấp Giới Chủ nhỉ.” Thu Dung liếc nhìn Phong Cẩm, chần chừ một chút, vẫn không nhịn được hỏi.
“Không sai.” Vương Đằng ngược lại không hề giấu giếm gì, gật đầu.
“Không biết là… ngộ đạo như thế nào?” Thu Dung do dự một chút, vẫn mở miệng hỏi.
“Thu Dung!” Mấy người Quan lão, Sử lão không khỏi biến sắc, vội vàng lên tiếng quát bảo ngưng lại, trước đó bọn họ đã nhắc nhở nàng, không được tùy ý hỏi, kết quả nàng vẫn hỏi ra.
“Vương Đằng các hạ, xin đừng trách tội Thu trưởng lão, nàng chỉ tạm thời nhanh miệng, chứ không phải có ý rình coi.” Trưởng lão tộc Hồ Nhân vội vàng kéo Thu Dung, định nhận lỗi với Vương Đằng.
“Ta không phải tạm thời nhanh miệng, là thật sự rất muốn biết rõ, Vương Đằng các hạ có thể ra một cái giá, ta bằng lòng trả cái giá tương đương để biết rõ nội dung ngộ đạo của ngươi.” Thu Dung lại lắc đầu, thật nghiêm túc nói.
“Cái này!” Mấy người Quan lão, Sử lão lập tức không biết nên nói cái gì, hình như bọn họ đã nghĩ ra, ào ào nhìn về phía Phong Cẩm.
Cơ hội như vậy thật sự rất khó có được, nếu như có thể phục chế một lần, không chắc thật sự có thể khiến cho người khác cũng tiến vào tinh thần nửa bước cấp Giới Chủ.
“Dì Thu!” Hình như Phong Cẩm cũng hiểu rõ, nàng cảm động nhìn Thu Dung, nàng không ngờ đối phương sẽ vì mình mà làm ra chuyện kiêng kỵ này.
Dì Thu quả nhiên vẫn yêu thương ta.
Một ý niệm dâng lên trong đầu Phong Cẩm.
Nhưng mà mọi người lại không khuyên can nữa, bởi vì Thu Dung đã bằng lòng trả một cái giá tương đương, đó là giao dịch công bằng, phải nhìn xem Vương Đằng nói như thế nào.
“Giá thì chưa nói đến, chẳng qua là một lần cơ hội ngộ đạo thôi, nói cho các ngươi biết thì có vấn đề gì đâu.” Vương Đằng không thèm để ý cười nhẹ.
“…”
“Chẳng qua là một lần cơ hội ngộ đạo thôi?!”
Mọi người có phần câm nín, lời thằng cha này nói có phải hơi quá dễ dàng rồi không.
Đó là ngộ đạo.
Không phải là cảm ngộ tùy tiện gì có được không hả?
Đồng thời ý tứ trong lời nói của Vương Đằng cũng khiến cho mọi người ngạc nhiên, hình như đối phương không định để cho Thu Dung trả giá thật nhiều?
“Ngươi, định trực tiếp nói cho bọn ta biết?” Thu Dung kinh ngạc hỏi.
“Bằng không thì sao? Một chuyện nhỏ mà thôi.” Vương Đằng ngạc nhiên hỏi ngược lại.
Khóe miệng của mọi người không khỏi co quắp lại, muốn nói lại thôi, có một kích động muốn ói mửa, nhưng lại không biết nên ói ra từ đâu.
“Nhưng mà ta phải nói trước, con đường võ đạo của ta khác với võ giả bình thường, các ngươi có thể cảm ngộ ra cái gì hay không, phải nhìn xem tạo hóa của bản thân các ngươi.” Vương Đằng nói.
“Đó là đương nhiên.” Thu Dung phục hồi tinh thần lại, nghiêm mặt, vội vàng đáp lời.
Vương Đằng gật đầu, nói: “Ngộ đạo của ta thật đơn giản, đó là quan sát quá trình xây dựng lại của hành tinh Thiên Trụ này, từ hủy diệt đến sống lại, đều có một phen cảm ngộ, các ngươi có thể đi thử một lần, dựa theo con đường ta đã đi qua, dựa theo việc ta đã từng làm, có thể thành công hay không, ta cũng không biết.”
“Hẳn là như thế.” Tất cả mấy người Quan lão, Thu Dung, Phong Cẩm đều ngây ngẩn cả người, ánh mắt hơi trợn to, lộ vẻ kinh dị.
Hóa ra là bọn họ suy nghĩ nhiều.
Vương Đằng không đi cảm ngộ cái gì khác, cảm ngộ của hắn chính là quá trình xây dựng lại hành tinh Thiên Trụ.
Thứ biểu tượng nhất lại trực tiếp bị bọn họ coi nhẹ.
Từ vừa mới bắt đầu Vương Đằng đã không hề giấu giếm gì, hắn để lộ tất cả quá trình ra trước mặt tất cả mọi người, đáng tiếc lại không ai nhìn ra.
“Từ hủy diệt đến xây dựng lại hành tinh Thiên Trụ sao…” Phong Cẩm thì thào tự nói, có điều ngộ ra, nhưng rất mơ hồ, không nắm bắt được một tia cảm ngộ kia.
Mấy người Thu Dung, Quan lão thấy vậy, đều không quấy rầy đến nàng.
Phong Cẩm trong bất tri bất giác bước đến nơi xa, nàng muốn đi một lần dựa theo con đường Vương Đằng đã đi, làm một lần chuyện hắn đã làm, có lẽ thật sự có cơ hội tiến vào tinh thần cấp Giới Chủ.
Chỉ cần có cơ hội, thì phải nếm thử một lần.
Dù sao nàng đã lãng phí không ít thời gian.
Vương Đằng khẽ cười, không quá quan tâm, hắn thật sự không cảm thấy chuyện này có là gì, chỉ là một cơ hội ngộ đạo mà thôi, hắn đã ăn thịt, để cho người khác uống một ngụm canh thì có sao chứ?
Lại nói còn chưa hẳn đã uống được.
Mấy người Quan lão, Sử lão, Thu Dung lại không cho là thế, ánh mắt của bọn họ nhìn về phía Vương Đằng đã lại xảy ra biến hóa.