“Còn nhiều thời gian!” Vương Đằng cười nói.
“Vậy bọn ta xin chúc Vương Đằng các hạ thuận buồm xuôi gió, võ vận hưng thịnh.” Mấy người Bevis ôm quyền nói.
“Đa tạ.” Vương Đằng ôm quyền đáp lễ.
…
Ngày hôm sau, một chiếc phi thuyền màu đỏ sậm rời khỏi hành tinh Thiên Trụ, nhảy vào trong hư không, hóa thành tia sáng, bay thẳng về phía hành tinh Thiên Trạch.
Trên phi thuyền, Vương Đằng hơi bất đắc dĩ liếc nhìn cô gái trước mặt, hỏi: “Ta nói sao ngày hôm qua trông ngươi là lạ, hóa ra đã sớm tính toán đi theo đúng không.”
Hắn vốn định sau khi rời khỏi phạm vi hành tinh Thiên Trụ thì sẽ sử dụng chiếc phi thuyền cấp Bất Hủ phát hiện ra ở trong không gian núi Thiên Trụ kia, cẩn thận trải nghiệm một phen vui vẻ của phi thuyền cấp Bất Hủ, nhưng mà hiện giờ không có cơ hội.
Đều do cô gái này!
“Ngươi có ơn lớn với hành tinh Thiên Trụ ta, còn giúp ta đột phá tinh thần lên nửa bước cấp Giới Chủ, không có gì báo đáp, tiểu nữ đành phải lấy thân báo đáp thôi.” Cô gái mặc chiến y màu xanh bó sát người, tôn thân hình uyển chuyển lên có lồi có lõm, khẽ cười nói.
“Lấy thân báo đáp này của ngươi là đứng đắn sao?” Vương Đằng liếc nhìn dáng người của nàng, nhàn nhạt hỏi.
Không thể không thừa nhận, cho dù dung mạo hay dáng người thì nữ thiên kiêu của hành tinh Thiên Trụ này đều cực kỳ không tầm thường, kết hợp với khí chất hiên ngang oai hùng kia của nàng, càng có một phen ý vị khác.
Đuôi ngựa cột cao đằng sau lưng, khiến cho người ta muốn túm lấy một phen.
“Phi.” Phong Cẩm hơi sững sờ, mặt cười ửng đỏ, phì một tiếng, nói: “Không ngờ ngươi Thánh giả bảy đạo này cũng không đứng đắn như thế.”
“Thánh giả bảy đạo với đứng đắn hay không có liên quan gì sao?” Vương Đằng ngồi xuống trên ghế sofa, lười nhác duỗi thắt lưng, nhàn nhạt hỏi.
“…” Phong Cẩm chẳng biết nói gì.
Lời thằng cha này nói rất có đạo lý.
Nhưng mà ở trong tiềm thức của nàng, thiên kiêu giống như Vương Đằng, chẳng lẽ không phải đều là kiểu người vô cùng chính phái, vô cùng kiêu ngạo sao? Vì sao cảm thấy thiên kiêu trước mắt này có phong cách thay đổi, không hề giống lắm vậy.
“Ngồi đi, đến đều đã đến rồi, còn khách khí với ta làm gì.” Vương Đằng tương đối hứng thú quan sát nàng, khẽ cười nói.
Sau đó chỉ thấy hắn vung tay lên, trên mặt bàn đã xuất hiện không ít hoa quả món ngon, có cả rượu ngon, hắn rót hai ly, tự mình bưng một ly lên, giơ về phía Phong Cẩm ra hiệu.
“Ngươi sẽ không phải định bỏ thuốc ta đấy chứ, ngươi không chỉ là Thánh giả đan đạo, còn là Thánh giả dược đạo, khiến cô gái bé nhỏ là ta đây không có cảm giác an toàn.” Phong Cẩm cũng không hề khách khí ngồi xuống, bưng một ly rượu khác lên, trêu ghẹo cười nói.
Có lẽ do thái độ của Vương Đằng thay đổi, khiến cho áp lực của nàng nhỏ đi nhiều, do đó phóng khoáng, không còn khách khí và câu nệ giống như khi ở trên hành tinh Thiên Trụ.
Dù sao đều là người trẻ tuổi, đều có phương thức ở chung của người trẻ tuổi.
“…” Sắc mặt Vương Đằng hơi biến thành màu đen, nữ thiên kiêu của hành tinh Thiên Trụ này còn dơ bẩn hơn tưởng tưởng của hắn một chút, xem ra lần trước cho nàng dạy dỗ vẫn còn chưa đủ - ý đang nhắc đến lần đó của phân thân Huyết Thần.
Biết được đều biết.
Hiện giờ hồi tưởng lại, cảm xúc vẫn rất không tệ.
“Ngươi thật sự biết hưởng thụ, rượu ngon như vậy lấy ra tùy tiện uống.” Phong Cẩm hoàn toàn không biết Vương Đằng đang nghĩ cái gì, nhìn thấy dáng vẻ cam chịu của hắn, nàng rất vui vẻ, khẽ nhấp một ngụm rượu, kinh ngạc nói.
Nàng là thiên kiêu của hành tinh Thiên Trụ, kiến thức tự nhiên sâu sắc, nhưng mấy thứ Vương Đằng lấy ra, bình thường thật sự khó được ăn, hôm nay xem như có lộc ăn.
“Đều do người khác đưa.” Vương Đằng nói: “Ta không có gì theo đuổi với việc này, chưa bao giờ sẽ tự mình đi mua.”
Thật ra có vài thứ là do vơ vét đến, nhưng chuyện này không thể nói ra.
“…” Phong Cẩm gần như bị ra vẻ của hắn vặn trật eo, cầm lấy một hạt dưa màu đỏ hung hăng cắn một phát, rắc rắc nhai nuốt, giống như làm thịt nhà giàu.
“Xem ra hành tinh Thiên Trụ rất nghèo, kể cả ngươi con cưng của trời như vậy đều không được ăn thứ gì tốt.” Vương Đằng dùng ánh mắt cổ quái quan sát nàng, lắc đầu chậc chậc thở dài.
“Phi, là ta nghèo, không phải hành tinh Thiên Trụ nghèo, không đúng, ta cũng không nghèo, là ngươi chó nhà giàu này quá giàu có.” Phong Cẩm nhổ hắn một ngụm, tức giận nói: “Đều bị ngươi xoay đến chóng mặt, hành tinh Thiên Trụ ta là một trong mười hai hành tinh chấp chính của đế quốc Thiên Phong, đâu thể nghèo được, mà ngươi là Thánh giả bảy đạo, tự nhiên giàu có đến cực điểm, ta võ giả bình thường này vốn không thể so sánh với ngươi có được không hả.”
“Ha ha ha…” Vương Đằng nhìn dáng vẻ bị xoay vòng đến chóng mặt của nàng, không khỏi bật cười ha ha.
“Cười cái gì mà cười?” Phong Cẩm hừ nhẹ nói.
“Cười ngươi ngốc nghếch đáng yêu.” Vương Đằng buồn cười.
“Ta coi như ngươi đang khen ta.” Vành tai của Phong Cẩm hơi đỏ một chút, không để lại dấu vết vén tóc ra sau tai, giống như không có việc gì nói.
“Được rồi! Nói chuyện phiếm kết thúc, ta cũng nên trở về tu luyện, ngươi có việc gì cứ trực tiếp nói cho hệ thống trí năng của phi thuyền, nó sẽ liên hệ với ta.” Vương Đằng đứng lên nói.
“Được!” Phong Cẩm gật đầu, đáp.
Trong lòng nàng thật kinh ngạc, thiên kiêu này thật sự không hề thả lỏng chút nào, mới ngồi một lát đã phải trở về tu luyện, thật sự còn chăm chỉ hơn cả võ giả phổ thông.
Không sợ người chăm chỉ có thiên phú kém hơn ngươi, chỉ sợ người có thiên phú còn mạnh hơn ngươi, nhưng chăm chỉ hơn ngươi.
Nàng âm thầm hạ quyết tâm, hiện giờ lập tức đi tu luyện.
Đối mặt với thiên kiêu như Vương Đằng, rất khó khiến người ta không có áp lực.
Vì thế, hai người đồng thời tiến vào phòng tu luyện, đều tự tu luyện.
…
Trong lúc Vương Đằng đang liên tục không ngừng chạy đến hành tinh Thiên Trạch, chuyện xảy ra ở trên hành tinh Thiên Trụ đã cấp tốc truyền ra.
Kênh liên quân.