Vợ Đẹp Trộm Tim: Đại Thiếu Phúc Hắc Đừng Phách Lối

Chương 32

Hai người vội vã chạy tới bệnh viện, khi Hạ Toa cùng Tần Lạc vừa đi vào đại sảnh của bệnh viện thì Tô Mạc đã tiến lên trước, cái gì cũng chưa nói, trực tiếp liền quăng cho Hạ Toa một cái tát.

"Cô đang làm cái gì vậy?" Nhìn Hạ Toa vô duyên vô cố bị một cái tát, Tần Lạc đẩy ra Tô Mạc, nổi giận nói.

"Cậu rốt cuộc nói gì với anh ấy ? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?" Đối với lời nói của Tần Lạc , Tô Mạc mắt điếc tai ngơ, nắm bả vai Hạ Toa không ngừng lắc lắc, nếu như sớm biết có thể như vậy, cô tuyệt đối sẽ không rời đi.

"Mình, mình ..." Hạ Toa nhất thời ngây ngẩn cả người, cô không nghĩ ra được rốt cuộc là câu nói kia của mình làm thương tổn Tống Tử Phong, giống như cũng không có nói cái gì quá mức a, làm sao lại như vậy đây?

"Hắn đã chết sao?" Tần Lạc liếc mắt kéo ra Tô Mạc, có chút khinh thường mà hỏi.

"Anh cút đi !" Nghe xong lời này, Tô Mạc chỉ vào cửa chính của bệnh viện hướng về phía Tần Lạc quát lên.

"Nơi này là bệnh viện, mọi ngươi yên lặng chút." Thấy Tô Mạc ầm ĩ, một nữ y tá đi tới có chút không vui nói.

"Anh ấy như thế nào?" Nhìn dáng vẻ kích động của Tô Mạc, tảng đá trong lòng Hạ Toa rốt cục để xuống, mặc kệ như thế nào, người không có chết là tốt rồi.

"Đang làm phẫu thuật!" Tô Mạc nhàn nhạt nói một câu, xoay người hướng cửa thang máy đi tới, cô ở đại sảnh, chẳng qua là xuống nộp phí , hiện tại tiền đã nộp rồi, Hạ Toa cũng tới, cô cũng nên lên ở cửa phòng mổ chờ đi.

"Anh có chuyện thì cứ về công ty trước đi, tự em một mình có thể." Hạ Toa nhìn một chút Tần Lạc đang đứng bên cạnh, có chút băn khoăn, dù sao nằm ở bên trong làm giải phẩu chính là bạn trai trước của cô trước , không muốn Tần Lạc cùng với cô cùng nhau chờ.

"Không có việc gì, chúng ta lên lầu đi, không thấy hắn ra ngoài em cũng sẽ không yên tâm." Tần Lạc ôm bả vai Hạ Toa , an ủi. Chuyện này nói cho cùng cũng là cùng hắn có chút quan hệ, sự xuất hiện của hắn đưa đến việc Tống Tử Phong rời khỏi, cũng đưa đến việc bị Hạ Toa trực tiếp cự tuyệt.

Hạ Toa gật đầu một cái, hai người hướng thang máy đi tới.

Đi tới lầu chin trước cửa phòng phẫu thuật , Tô Mạc đang ngồi ở trên ghế lo lắng cùng đợi.

Ba giờ cứ như vậy đi qua, trong lúc Tần Lạc nhận điện thoại, gọi điện thoại, vẫn ngồi ở bên người Hạ Toa .

Bốn giờ sau, phòng giải phẩu đèn rốt cuộc tắt, bác sĩ từ bên trong đi ra, Tống Tử Phong cũng bị y tá từ bên trong đẩy đi ra.

“Bác sĩ, như thế nào, như thế nào?Thấy bác sĩ đi ra, Hạ Toa vội đi lên phía trước hỏi thăm.

"Phẫu thuật rất thuận lợi, nhưng là muốn khôi phục phải mất một khoảng thời gian tương đối lớn , não bộ bị tổn thương, chỉ là coi như may mắn, không có ảnh hưởng, nếu như mạch máu bởi vì này lần chấn động mà ảnh hưởng hậu quả thật không tưởng nổi." Nói tới chuyện này, bác sĩ mổ chính Lưu Huy không khỏi cảm khái cực kỳ.

"Cám ơn bác sĩ." Đối với lời của bác sĩ, Hạ Toa thật ra thì không thế nào hiểu, chỉ có một chút có thể khẳng định đó chính là Tống Tử Phong hoàn toàn có thể hồi phục, lời như vậy làm cô an tâm.

Hạ Toa nghe không hiểu lời của bác sĩ, không có nghĩa là Tô Mạc cũng nghe hiểu, đầu óc vẫn lơ lửng trong không trung, lúc này rốt cuộc trở lại trong cơ thể của mình, Tô Mạc không khỏi chắp tay trước ngực cầu nguyện.

"Bệnh nhân cần nghỉ ngơi nhiều, mọi người đi xem hắn một chút thôi." Lưu Huy hướng Hạ Toa gật đầu một cái, rời đi.

"Ở phòng bệnh 801." Nhìn Hạ Toa còn sững sờ ở viện, Tô Mạc nhàn nhạt nói một câu.

"Cám ơn." Nhìn Tô Mạc vẫn ngồi ở trên ghế tạm thời không có ý định rời đi, Hạ Toa cũng không có hỏi nhiều, cùng Tần Lạc đi trước.

Tô Mạc ngồi ở trên ghế, đôi tay bụm mặt, nước mắt kích động chảy xuống , Tống Tử Phong rốt cuộc vượt qua cửa ải khó khăn này, mới vừa rồi cô thật rất sợ, rất sợ cũng không nhìn đến hắn nữa.

Thời điểm lúc cảnh sát thông báo cho cô , cô cả người đều phát run, trực tiếp từ hiện trường phỏng vấn rời đi, chạy tới bệnh viện. Thấy cả người Tống Tử Phong là máu thì cô thiếu chút nữa liền hỏng mất. Cũng may, cũng may, rốt cuộc thoát khỏi nguy hiểm rồi.

Thật ra thì đối với Hạ Toa cô thật rất hâm mộ, Tống Tử Phong xảy ra tai nạn xe cộ, nhìn thấy cô câu nói đầu tiên lại là, "Là anh không cẩn thận, không nên trách Hạ Toa, nếu như mà anh vẫn chưa tỉnh lại, ngàn vạn lần đừng nói cho cô ấy biết, chỉ cần nói anh rời khỏi S thị rồi." Cô dĩ nhiên biết Tống Tử Phong tại sao có thể nói như vậy, bởi vì hắn trước kia trong đầu từng có một khối u, cho nên thần kinh não bộ vô cùng yếu ớt, một khi vỡ, thật sự có thể vẫn chưa tỉnh lại.

Tô Mạc xoa xoa nước mắt, thở dài, đứng lên, hướng cửa cầu thang đi tới. Tình yêu thường thường chính là như vậy, ngươi yêu hắn nhưng hắn lại không yêu ngươi, người yêu ngươi, ngươi lại không yêu hắn, dây dưa quấn quít, làm cho người ta không biết làm sao.

Bên trong phòng bệnh, Hạ Toa ngồi ở bên cửa sổ yên lặng nhìn Tống Tử Phong, nước mắt không cầm được rơi xuống, trí nhớ đã chôn chặt lại một lần nữa bị kéo ra ngoài, còn nhớ rõ lần trước gây gổ, cô tức giận nói muốn chia tay, kết quả Tống Tử Phong cũng xảy ra tai nạn xe cộ, chỉ là khi đó cũng may, chỉ là cánh tay bị gãy , lần này đổi thành chân, hơn nữa so với lần trước nghiêm trọng rất nhiều.

"Hạ Toa, anh đi mua cho em chút đồ ăn nhé." Tần Lạc đứng ở bên cửa sổ, nhìn trời dần dần tối xuống, đi tới bên cạnh Hạ Toa , quan tâm hỏi thăm .

"Không cần, em không có khẩu vị." Hạ Toa quay đầu nhìn Tần Lạc, nhàn nhạt cự tuyệt, lúc này cô làm sao có thể có khẩu vị đây?

"Tần Lạc, thật xin lỗi, hôm nay em muốn ở lại chỗ này, anh đi về trước đi ." Hạ Toa nhìn Tần Lạc không nói gì, trong lòng có chút rối rắm, cũng biết mình không nên ở lại, nhưng Tống Tử Phong người nhà đều không ở nơi này, cô không thể yên tâm để cho hắn một người ở bệnh viện .

"Được rồi, vậy anh về trước, sáng sớm ngày mai tới đón em." Nhìn Hạ Toa thần sắc kiên định, Tần Lạc biết lúc này mình nói gì đều là vô ích , đồng ý, cưng chìu sờ sờ tóc của cô, xoay người rời đi.

Khi Tần Lạc đẩy cửa ra thì vừa hay nhìn thấy tô Mạc đứng ở cửa phòng, hai người nhìn nhau , ai cũng không nói, một vào cửa, một ra cửa.

"Hạ Toa, nhìn đến anh ấy nằm ở trên giường, trong lòng cậu có cảm giác gì?" Tô Mạc đem túi sách hướng trên ghế sa lon ném một cái, cả người co rúc ở trên ghế sa lon, lạnh lùng nhìn Hạ Toa hỏi.

"Mình thật sự là không nghĩ." Hạ Toa nhìn một chút Tô Mạc, lại nhìn một chút Tống Tử Phong đang nằm ở trên giường không nhúc nhích, trong lòng cũng đặc biệt khổ sở. Kể từ khi Tô Mạc ở trước mặt cô bày tỏ tâm sự của mình, cô liền quyết định không muốn cùng Tống Tử Phong có bất kỳ quan hệ gì, muốn chấm dứt toàn bộ quan hệ của hai người bọn họ, nhưng ai biết Tô Mạc thế nhưng mang theo Tống Tử Phong tìm được nhà của cô , kết quả còn đụng phải Tần Lạc, cuối cùng lại xảy ra tai nạn xe cộ, thật ra thì chuyện xảy ra liên tiếp làm cho cô đến bây giờ không có phản ứng tới đây.

"Sự thật cũng đã như vậy, mình mặc kệ cậu đối với Tống Tống có còn yêu hay không yêu, mình hi vọng cậu cũng có thể ở bên cạnh anh ấy , tạm thời rời khỏi Tần Lạc được chứ?" Nhìn Tống Tử Phong nằm ở trên giường , Tô Mạc khó nén trong lòng bi thương, năn nỉ Hạ Toa.

"Chuyện này." Đối với yêu cầu này của Tô Mạc, Hạ Toa có chút khó xử, rời đi Tần Lạc, cô không có nghĩ qua, nhưng Tống Tử Phong tình huống bây giờ quả thật cần người chăm sóc.

"Nếu như Tống Tống yêu là mình, mình tình nguyện buông tha tất cả đều muốn ở bên cạnh anh ấy. Đáng tiếc người anh ấy yêu là cậu." Tô Mạc đi tới bên kia giường, ngồi xổm người xuống, vuốt ve khuôn mặt Tống Tử Phong , vô cùng ưu thương.

Nghe Tô Mạc nói, Hạ Toa trầm mặc, cô thật mờ mịt, thật phải trở về bên người Tống Tử Phong sao ? Vậy Tần Lạc lại nên làm gì bây giờ?
Bình Luận (0)
Comment