Vô Địch Chiến Thần

Chương 30


Phập!
Viên đạn từ khẩu súng hơi của Trần Lâm vô cùng chuẩn xác đánh vào bia ngắm ở khoảng cách hơn mười mét.

Ngay lập tức, bia ngắm bị bắn rơi xuống đất, đồng thời âm thanh của con gái anh vô cùng mừng rỡ vang lên.
“Hoan hô bố! Bố đã bắn trúng rồi!”
Nhìn thấy Trần Lâm chỉ dùng một lượt bắn liền đem bia ngắm bắn rơi, nhân viên quầy hàng ở khu trò chơi có chút kinh dị, liếc mắt nhìn anh một cái.
“Chúc mừng anh, con gấu bông này hiện tại đã thuộc về anh!”
Đối với việc bắn rơi bia ngắm, đối với Trần Lâm cũng không phải là việc khó gì.

Thế nên, anh chỉ hơi khẽ gật đầu, mỉm cười một cái.

Sau đó, anh mới cúi thấp người xuống, bế con gái của anh nâng ở trong tay.
“Con gái, bây giờ con có muốn bố bắn thú bông nào nữa không?”
Nghe Trần Lâm hỏi đến, cô bé hơi ngẻo đầu, suy tư một chút.

Sau đó, cô bé liền chỉ tay về phía một chỗ thú bông ở gần đó hô lên.
“Bố bố, bố lấy cho con con thú bông kia được không?”
Đối với yêu cầu của con gái, Trần Lâm không có một chút do dự nào.

Anh lại một lần nữa đem súng hơi nâng lên, nhắm thẳng về phía bia ngắm bóp cò.
Đoành!
Bia ngắm rất nhanh liền bị Trần Lâm bắn hạ, mà âm thanh vui mừng của con gái anh cũng reo lên.


Thế nhưng, lúc này bên cạnh của hai cha con bọn họ đột nhiên phát ra một trận không được hài hòa.
“Mẹ kiếp, hô cái gì mà hô? Chẳng phải chỉ bắn rơi mấy cái bia ngắm thôi sao? Mày có tin là tao bóp nát cái miệng của mày hay không?”
Nghe được tiếng chửi mắng này, cô bé Khánh Ngọc có chút sợ hãi, vội vàng rụt người lại, lui về phía sau lưng của Trần Lâm để đừng.

Đồng thời, trong hốc mắt của cô bé lúc này lại nhịn không được, có chút ẩm ướt.
Thấy một màn này, thần sắc của Trần Lâm bỗng dưng trở nên lạnh xuống.

Anh hơi liếc mắt, nhìn về phía một nhóm thanh niên nam nữ đứng ở bên cạnh.

Người vừa mới lên tiếng chửi mắng con gái anh, chính là một gã thanh niên xăm trổ, trên đầu nhuộm thành một mảng đỏ chót.

Hơn nữa, lỗ tai của gã này còn đeo lấy hai cái khuyên tai, đồng thời trước mũi cũng xỏ một cái khuyên có hình dáng tương tự.
Vừa thấy ánh mắt của Trần Lâm nhìn đến, gã thanh niên này liền có vẻ tức giận, trừng mắt nhìn về phía Trần Lâm quát ầm lên.
“Mày nhìn cái gì mà nhìn? Mày có tin là tao dùng một tay cũng có thể đập chết mày hay là không?”
Nhìn thấy Trần Lâm chỉ đi một mình, hơn nữa bộ dáng cũng không có bao nhiêu cường tráng.

Thế nên, gã thanh niên xăm trổ lúc này cực kỳ hung hang càng quấy, trừng mắt nhìn về phía anh, quai hàm khẽ nhếch lên, trên một treo lấy nụ cười tràn đầy khiêu khích.
“Xin lỗi con gái tôi ngay lập tức!”
Đối mặt với đám thanh niên này, Trần Lâm cũng chẳng có tí cảm xúc nào.

Anh rất thản nhiên, thấp giọng nói ra.
Mà lời nói này của anh, không khỏi để cho đám thanh niên cảm thấy kinh ngạc.


Nhất là gã thanh niên xăm trổ, tóc đỏ.

Hắn có chút khó tin, còn tưởng rằng mình vừa mới nghe lắm, thế nên mới nghiêng đầu nhìn qua, đưa tay ngoáy ngoáy lỗ tai của mình, sau đó nói ra.
“Mày vừa nói cái gì? Mày kêu tao phải xin lỗi cái con nhóc này?!”
Vừa nói, gã thanh niên vừa chỉ tay về phía cô bé Khánh Ngọc, hai mắt trợn ngược, bộ dáng cực kỳ hung ác.
Tức thì, cô bé Khánh Ngọc không khỏi bị dọa sợ, vội vàng níu lấy vạc áo của Trần Lâm, kéo kéo một hồi.
“Tôi nhắc lại thêm một lần nữa, anh hãy xin lỗi con gái của tôi ngay lập tức!”
Thái độ của Trần Lâm vẫn không có một chút biến hóa nào, trên khuôn mặt của anh vẫn lạnh nhạt như lúc ban đầu.

Bất quá, nếu như có người quen biết ở đây, có thể cảm nhận được trên người của anh đang có một cỗ hóa khí đang không ngừng bốc cháy.
“Ha ha ha! Tụi bây có nghe nói nói gì không? Nó vậy mà muốn để tao xin lỗi con nhóc kia? Đây đúng là chuyện nực cười! Ha ha ha!”
Nhưng mà, đáp lại lời nói của Trần Lâm chính là một trận cười to của gã thanh niên tóc đỏ.

Ngay cả mấy tên đồng bọn của hắn, lúc này cũng nhịn không được nhếch miệng lên cười theo, trong ánh mắt mang theo mấy phần trêu tức.

Theo bọn họ nhìn thấy, Trần Lâm rõ ràng là một tên đần, còn nghĩ muốn để lão đại của bọn hắn đi xin lỗi một đứa nhóc còn chưa có hỉ sạch mũi?
“Vậy là anh không có xin lỗi con gái của tôi đúng không?”
Lúc này, âm thanh của Trần Lâm cũng đã bắt đầu lạnh xuống.

Sau đó, anh mới cúi thấp người xuống, nhìn lấy con gái của mình, nói ra.
“Con gái ngoan, con hãy nhắm mắt lại.


Cho dù có chuyện gì xảy ra, con cũng không được mở mắt ra, có biết không?”
Nghe yêu cầu của Trần Lâm, mặc dù trong đầu có rất nhiều nghi hoặc, nhưng cô bé quả thật rất nghe lời anh, liền chậm rãi đem hai mắt của mình nhắm lại.

Thậm chí, con bé còn cố tình đưa hay bàn tay nhỏ che lên ở trước mặt, chứng tỏ mình đã không có nhìn thấy gì.
Thấy như thế, Trần Lâm không khỏi mỉm cười, khẽ đưa tay lên vuốt nhẹ lên trên đầu của con bé một cái.
“Con gái rất ngoan!”
Sau đó, anh quay người, đưa mắt nhìn qua đám thanh niên ở trước mặt.
“Tôi cho các cậu cơ hội cuối cùng, hướng về phía con gái của tôi xin lỗi, tôi sẽ bỏ qua cho các cậu lần này!”
“Ha? Mày đang uy hiếp tao?!”
Nghe được lời này của Trần Lâm nói ra, gã thanh niên tóc đỏ không những không có sợ hãi, ngược lại còn có mấy phần xem thường, nhìn về phía Trần Lâm, đưa tay chỉ chỉ về phía trước mặt của mình kêu lên.
Sau đó, hắn mới quay sang nhìn lấy mấy gã đồng bạn đi ở bên cạnh, một bên vừa cười vừa nói.
“Tụi bây nói xem, Long thiếu tao có phải đã lâu rồi không có trở về Tân Hải, thế nên đứa nào cũng dám lên giọng nói chuyện với tao như vậy phải không?”
Lời này của gã thanh niên tóc đỏ vừa mới nói ra, ngay lập tức có một gã thanh niên đi ở bên cạnh, vội vàng đứng ra nói.
“Long thiếu, anh việc gì phải chấp nhặt với cái tên ranh này.

Nếu như anh cảm thấy nó chướng mắt, để em đi lên dạy dỗ nó một chút, cũng không cần anh phải làm bẩn tay chân!”
Dứt lời, gã thanh niên này vậy mà tiến tới vài bước, bừng lại ở trước mặt của Trần Lâm.

Sau đó, hắn hơi khẽ đưa tay vươn ra, dự định túm lấy bả vai của Trần Lâm.
Nhưng mà, tên này vừa mới đưa tay ra ngoài, lập tức liền bị Trần Lâm túm lấy cổ tay.

Sau đó, anh hơi xoay người một cái, tức thì liền đem tên thanh niên đứng ở trước mặt quật ngã xuống đất.
Ầm!
Bị quật ngã, thân hình của gã thanh niên đi cùng với tên thanh niên tóc đỏ, cứ như thế đổ nhào vào trong quầy trò chơi, đem đồ vật ở xung quanh va đập đến lộn xộn.
Thấy được một màn này, nữ nhân viên ở trong cửa hàng, không khỏi hoảng sợ kêu lên.
“Đánh nhau rồi, có người đánh nhau rồi!”
Trong khi đó, đám người đi cùng với gã thanh niên tóc đỏ thoáng có một chút giật mình.


Bất quá, bọn họ dựa vào người đông thế manh, lúc này cũng không hoảng sợ.

Ngược lại, tên thanh niên tóc đỏ vậy mà cười khẩy một cái, hơi hơi lắc lắc cổ tay, nhìn về phía Trần Lâm nói ra.
“Xem chừng, mày cũng có một chút bản lĩnh.

Bất quá, bản thiếu cũng muốn nhìn xem một chút, chỉ bằng vào mấy cái công phu mèo cào này của mày, có thể đón đỡ của tao mấy quyền?!”
Dứt lời, gã thanh niên tóc đỏ vậy mà trực tiếp vọt lên phía trước, hai tay vung quyền, tạo thành một trận kình phong cấp tốc đập tới trước mặt của Trần Lâm.
Đến lúc này, Trần Lâm cũng đã nhìn ra, đối phương quả thật là có một chút võ nghệ trong người.

Bất quá, có lẽ so với người bình thường thì hơi mạnh một chút.

Nhưng ở trước mặt Trần Lâm, toàn bộ động tác của hắn có chút chậm chạm, thậm chỉ đều là sơ hở.
Thế nên, lúc này Trần Lâm cũng không do dự nữa, cả người của anh đều lấn tới, vô cùng dễ dàng tránh né đòn tấn công của đối phương.

Sau đó, khuỷu tay của anh hơi đẩy ra ngoài, nhấn mạnh về phía trước ngực của gã thanh niên tóc đỏ.
Rắc…
Ầm!
Mặc dù động tác của Trần Lâm nhìn như vô cùng chậm chạm, nhưng cách phát lực của anh để cho lực lượng công kích của một cái khuỷu tay này vô cùng kình khủng.

Chính vì thế, gã thanh niên tóc đỏ còn chưa có nhận được chuyện gì xảy ra, trước ngực của hắn liền nhanh chóng truyền đến một cỗ cảm giác đau nhói.
Ngay sau đó, toàn bộ thân hình của hắn cứ như thế bị hất văng ra, còn chưa có đứng vững thì đã bị một chưởng của Trần Lâm tiếp tục vỗ tới.
Đùng!
Một chưởng này lực lượng cực kỳ kinh khủng, trực tiếp đem tên thanh niên tóc vàng đánh bay ra ngoài, rơi vào một chỗ quầy hàng ở cách đó hơn năm, sáu mét.

Đồng thời, trong miệng của tên thanh niên tóc vàng cũng nôn ra một ngụm máu tươi, thần sắc trở nên tái nhợt..

Bình Luận (0)
Comment