Vô Địch Hắc Thương

Chương 130

“Đại hán sơn ta đã trở lại, thét lên tên “Sảng” của ta nào, yêu ta thì dơ tay nào! Oa ha ha ha!”

Bạn học Sảng Sảng đứng quấy rầy tại dịch vụ truyền tín, phát thưởng của người chơi. Hôm nay hắn login rất là sớm, mọi người trong danh sách bạn tốt tất cả đều là hình cái đầu màu xám, đương nhiên cũng không ngoại trừ cả những người chọn chế độ ẩn.

Hôm nay mục đích login sớm của Diệp Sảng vô cùng trong sáng*. Đó chính là để đi lĩnh thưởng a!

[hóa ra bình thường lão này login đều có mục địch đen tối ]

Hai ngày nay trung tâm phục vụ thật náo nhiệt, đa số mọi người đều đã hoàn thành nhiệm vụ trở về đây lĩnh thưởng. Đừng nghĩ hiện tại là 7h sáng nên sẽ vắng vẻ, hiện tại đại sảnh đã chật như nêm cối rồi, từ game thủ siêu quảng đại đến lũ dâm dân đều kêu gào. Thật sự náo nhiệt!

Đứng ở quầy lễ tân, Diệp Sảng vừa cầm tờ danh sách, vừa nhìn màn hình điện tử hiện lên một dãy dài dằng dặc những con số đặt trong dấu ngoặc kép. Hắn thở dài não nề, xem ra còn phải chờ đến mọt gông mới đến lượt mình.

Ở trong đại sảnh, Diệp Sảng tính toán hôm nay nên đi đến chỗ nào. Hai ngày nay khẳng định là không thể làm nhiệm vụ bởi vì từ ngày mai là không thể login, đi tăng ca chụp ảnh cho Trình Tiếu Phong. Mấy ngày nay vật vã trong nhiệm vụ nên rất muốn thư giãn chính mình, chậc.

Trong đại sảnh thật sự rất náo nhiệt, thỉnh thoảng lại có một trận hoan hô hoặc than sợ hãi. Rất rõ ràng, mấy người chơi đó suốt đêm qua hăng hái chiến đấu. Nếu đã hăng hái chiến đấu suốt một đêm qua thì không ngoài hai khả năng, một là nhiệm vụ trọng yếu, hai là rất có thể là nhiệm vụ tấn giai chức nghiệp trong truyền thuyết. Mà những người này đến lĩnh thưởng cũng đều làm cho người chơi trong ngoài đại sảnh đỏ mắt. Có một nam chiến sĩ đến lĩnh được một thanh cổ kiếm hình thù kì quái, tạo hình thập phần khoa trương, xem qua hẳn là trang bị cấp tinh anh, có lẽ cấp bậc cũng không thấp làm cho mọi người đỏ hai con mắt. Mà nam chiến sĩ kia cũng thuộc dạng thích khoe khoang, khua khua thanh kiếm sau đó cười ha hả:

“Lão tử vô địch! Lão tử vô địch! Lão tử vô địch!...”

Xem ra thanh kiếm này là đồ tốt, khiến cho tên này đến nói năng cũng lộn xộn rồi. Lại có một cung thủ đến lĩnh một cái bao đựng tên. Mà cái bao này cũng thật làm cho người ta đỏ au hai con mắt. Bao đựng tên phát ra ánh sáng năng lượng, từng trận quang hoa tỏa ra khắp đại sảnh. Ai cũng có thể nhìn ra bộ tên này tuyệt đối là đồ tốt. Những người bên cạnh lại thêm một trận kinh hô, mà cung thủ kia cũng đắc ý nhận tất cả sự thổi phồng dạt dào của mọi người làm cho bạn Sảng ngứa hết cả người.

Mà cũng vĩnh viễn không nên xem nhẹ những người chơi có trí óc. Sáng sớm tuyệt đối là khoảng thời gian tốt cho việc khai trương buôn bán. Một người chơi mặc quần bò, vô cùng nhàn nhã ở trong đại sảnh thượng lủi hạ khiêu, trong tay cầm một tấm thẻ điện tử giơ lên: “Giao dịch các loại trang bị với mọi giá cả. Chỉ cần thành tâm sẽ thu mua! Có thể xem trước giá trị và uy tín giao dịch!”

Chỉ cần có một người lên lĩnh trang bị, người mặc quần bò đó lập tức chạy lên theo người ta nói nhỏ. Vừa cười vừa nháo, một hồi login lại logout, hiển nhiên là có được vài vụ buôn bán tốt.

Diệp Sảng có chút động tâm. Giao dịch thì hắn không có hứng thú, nhưng hắn rất có hứng với việc bán trang bị đổi lấy tiền, nhưng mà hiện tại trên người lại không có trang bị gì có thể bán. Diệp Sảng còn đang suy nghĩ, người kia đã rất nhanh lủi tới: “Đại ca, có hứng thú bán trang bị hay không? Bán ra cho ta mua a?”

Diệp Sảng nhìn tấm thẻ điện tử trong lòng hắn: “Được, cho ta xem uy tín của ngươi!”

Người kia cũng rất hào sảng lập tức mở ra bảng giao dịch. Những người chơi buôn bán đều có thuộc tính “uy tín buôn bán”. Uy tín này không đơn giản là sinh ra trong quá trình giao dịch. Nếu muốn tích góp từng chút một điểm uy tín thì ngươi cần phải thỏa mãn một số điều kiện:

Thứ nhất, nếu ngươi giao dịch vật phẩm thì mỗi loại đều có quy định tương ứng. Nếu ngươi giao dịch trang bị mà ngươi mới 20 cấp thì ngươi nhất định phải giao dịch trang bị đã cường hóa cấp 10 trở lên hoặc là tinh anh. Còn nếu ngươi đã trên 20 thì sẽ yêu cầu trang bị cao hơn là 20 cấp cường hóa trở lên. Nếu ngươi giao dịch tài liệu hoặc tiền bạc thì độ tương ứng, tính chất, tỉ lệ, số lượng cũng đều có quy định về phương diện nào đó.

Thứ hai, hệ thống đầu não sẽ khấu trừ đi một phần vạn gọi là phí giao dịch. Đương nhiên ngươi cũng có thể không giao, tốt thôi, hệ thống đầu não tất nhiên sẽ không nhận giao dịch!

Thứ ba, nếu song phương đã qua nhiều lần giao dịch với nhau thì chủng loại, cấp bậc vật phẩm cũng sẽ tác động đến việc nâng cao điểm uy tín.

Uy tín buôn bán nói trắng ra là một số liệu tín dụng, những quy định đặt ra là để phòng ngừa có người nhân phẩm tệ mà lừa lọc. Tóm lại để tăng lên uy tín buôn bán thì phải trải qua một đống quy định phức tạp, hơn nữa điểm càng nhiều thì yêu cầu càng cao, càng khó tăng. Nhưng vô luận nó có khó thế nào, phức tạp thế nào cũng tăng nhanh hơn so với thanh danh chiến đấu.

Bảng giao dịch mở ra, Diệp Sảng nhìn tới lui thông tin của người mặc quần bò:

“Thưởng Thưởng Thực

Chức nghiệp: thương nhân

Tiến giai: Trung cấp tiểu khách thương nhân

Địa chỉ: Thải Hồng thành, khu Tịch Tĩnh

Công hội: Phòng làm việc hoa tulip

Uy tín buôn bán: 158 điểm

Chỉ số thất tín: 0

Số người chơi khen ngợi: 32 người

Bạn Thưởng Thưởng Thực này quả là người có chút tài năng, làm thương nhân cũng có uy tín làm Diệp Sảng là người chơi chiến đấu có chút xấu hổ. Nhưng người có phòng làm việc trong truyền thuyết, các thuộc tính đều có hệ thống chứng thực thì thật sự là không phải làm ra vẻ.

“Đại ca, thấy thế nào, vừa lòng?”

Thưởng Thưởng Thực cũng là người làm ăn buôn bán chân chính, gương mặt lúc nào cũng cười tươi cuốn hút người khác.

Diệp Sảng thở dài: “Lợi hại nha!”

Thưởng Thưởng Thực cười hắc hắc: “Đại ca nếu có gì không quan trọng muốn bỏ đi thì bán cho ta. Ta thành tín thu mua! Lấy chữ tín làm chủ, mua bán công bằng!”

Lúc này đại sảnh vang lên thanh âm ngọt như mía lùi của NPC nữ nhân viên phục vụ: “Hà tiên sinh tôn quý! Hoan nghênh ngài đến với trung tâm phục vụ Thải Hồng thành! Mời ngài đến quầy làm việc hoàn thành thủ tục!”

“Ta đi trước lĩnh thưởng!” – Diệp Sảng cười nói.

Thưởng Thưởng Thực cũng cười: “Đại ca ngươi chậm đã! Có cái gì tốt nhớ lát nữa thông báo cho tiểu đệ ta a!”

Nữ phục vụ mĩ mạo dẫn Diệp Sảng vào bên trong phòng. Phòng này chính là để bảo hộ sự riêng tư của người chơi, so với phòng phụ trách việc tiến giai pháp bảo thì giống nhau.

Nữ nhân viên nho nhã lễ độ: “Hà tiên sinh, ngài hoàn thành kịch tính nhiệm vụ Trọng Sinh Tại Đệ Tam Đế Chế, cống hiến vĩ đại, giành được thắng lợi, biểu hiện xuất sắc. Tiên sinh, ngài được hệ thống trao tặng bao trang bị Đệ Tam Đế Chế, mời ngài lựa chọn!”

Vừa nói xong, một luồng ánh sáng từ trần nhà hạ xuống, không gian 3D xuất hiện. Diệp Sảng thầm kêu than. Có ba món đồ xuất hiện, cái thứ nhất là một cái hòm, cái thứ hai giống túi xách của phụ nữ, cái thứ ba giống vali xách tay. Từng món đều có giới thiệu sơ lược.

Hòm thứ nhất: Chiến Trường Chi Mộng.

Túi xách thứ hai: Đế Chế Kỉ Niệm.

Vali xách tay: Vũ Lực Tuyệt Đối.

Hệ thống lại làm ra cái kiểu vớ vẩn này, vạn nhất nhỡ chọn sai thì làm sao?

Nữ phục vụ lại mỉm cười: “Hà tiên sinh xin yên tâm! Phần thưởng này được thiết kế riêng cho ngài, cho dù ngài chọn kiện nào cũng rất có lợi cho chức nghiệp tay súng hệ du hiệp!”

Diệp Sảng chà xát hai tay, xem xem ai được như ta? Xem ra chỉ có nhân phẩm như ta thôi!

“Lấy cái thứ hai, Đế Chế Kỉ Niệm đi!” – Diệp Sảng vẫn có ấn tượng rất sâu sắc đối với nhiệm vụ lần này, đặc biệt là khẩu súng trường Mauser 98K của Nazi.

“Xác định?”

“Xác định!”

“Chúc mừng ngài, Hà tiên sinh! Thỉnh ngài bảo quản tốt vật phẩm!”

Bạn Sảng Sảng mang cái túi giống như túi xách của phụ nữ đi đến khu nghỉ ngơi. Cái túi này trên nguyên lí giống như cái túi Càn Khôn, nhưng đừng nhìn bề ngoài mà khinh thường. Bên trong có cái gì thật sự rất khó mà tưởng tượng.

“Đế Quốc Kỉ Niệm” quả nhiên không làm Diệp Sảng thất vọng. Vừa mở ra nhìn đồ bên trong, lần này số hắn quá may rồi, bên trong có hẳn bốn kiện trang bị.

Kiện thứ nhất chính là hộp súng hẹp dài bằng kim loại, bên trên là hàng chữ tiếng Anh làm Diệp Sảng cười toét miệng. Mở ra hắn liền kích động, bên trong quả nhiên là Mauser 98K đang nằm lặng lẽ. Diệp Sảng cầm lên, thuộc tính không một chỗ nào kém đi. Súng trường bắn tỉa 23 cấp tinh anh, đây không phải chính là khẩu súng đã sử dụng trong nhiệm vụ sao? Ha ha ha nhân phẩm ta là vô địch thiên hạ, Đồ Đao Nazi chân chính thuộc về mình ta!

Kiện thứ hai cũng vẫn là một hộp súng, nhưng lại là hộp vuông, hàng chữ tiếng Anh bên trên giải thích rõ thứ bên trong. Quả nhiên là trang bị kỉ niệm a! Đây là súng tự động a! Vừa nhìn thấy thuộc tính, Diệp Sảng lại cười dại lên.

Súng tự động MP40 (cấp tinh anh).

Yêu cầu chức nghiệp: Tay súng hệ du hiệp.

Yêu cầu cấp bậc: 10 cấp

Yêu cầu viễn trình: 25 điểm.

Động năng họng súng: 40

Sức giật: 35%

Số lượng đạn: 32

Đường kính đạn: 9mm

Tầm bắn: 40m.

Cấp tinh anh quả nhiên không giống đồ thường. MP5 vốn hoàn toàn không thể đem ra so sánh với MP40 được, ngay cả cấp cường hóa cũng không thể. Động năng họng súng cư nhiên lại 40 điểm, chỉ có thể nói giống như đang dở tệ sửa thành đồ trân quý. Chỉ tiếc là súng này Diệp Sảng chỉ có thể để đó, trước mắt vẫn không thể dùng được, hắn chưa đủ yêu cầu.

Kiện thứ ba thì độc chiếm ánh mắt người nhìn, chính là một thanh chủy thủ bén nhọn – M1. Lưỡi chủy thủ sắc nhọn màu đen trải qua quá trình xử lí hóa học biến thành một màu xanh lục quỷ dị, hai mặt lưỡi chủy thủ lóe một vòng bạch quang. M1 trầm tĩnh, khí chất ẩn giấu bên trong như ngủ say, ẩn ẩn sát khí sắc bén làm người ta run sợ. Nếu một khi sát khí thức tỉnh, tất nhiên là một màn giết không thấy huyết tươi.

Chủy thủ vang danh tại WWII, là dấu hiệu của quân Mĩ. Trong phim “Giả cứu binh bì Ryan”, hình ảnh nhân vật chính vung chuôi chủy thủ M1 khắc sâu trong ấn tượng toàn thế giới, có thể nói là một thời kinh điển. Tác dụng của chủy thủ quả thật quá trọng yếu. Sát người chế địch, nhất kích tất sát, trợ giúp súng ống, liệp sát mãnh thú. Tay súng hành tẩu giang hồ nếu chọn một món vũ khí đắc lực khi lấy máu địch nhân thì chủy thủ thật sự rất ưu việt, chọn luôn không cần nhiều lời.

Trong thế giới thật, truyền kì về M1 có rất nhiều, nhưng khi nằm trong tay quân nhân Trung Quốc mới chính thức phát huy uy lực lớn. [khụ khụ... trình độ tự sướng rất cao] Trong thời kì kháng chiến, trang bị của quân nhân Trung Quốc khá thiếu thốn, những thứ tốt như thế này chỉ cảnh vệ cấp cao mới có. Lúc đó nếu có thanh chủy thủ này trong tay thì đã có thể xưng là là bộ đội đặc chủng của Trung Quốc. Trong kháng chiến khi đó, điều kiện của Bát Lộ quân vô cùng gian khó. Nhưng khi có chủy thủ chẳng những có thể giết địch, còn có thể khiêu chiến phát xít Nhật Bản. Trong vùng rừng sâu còn có thể trợ giúp tìm đồ ăn chứ không chỉ là một thứ vũ khí giết địch, có thể nói nó là công cụ đời sống trọng yếu. Về điểm này không giống binh lính Mĩ quốc có nhiều trợ giúp từ phía hậu cần, quân nhân Trung Quốc đồ vật gì cũng là thứ đa dụng.

Lại từng có một chuyện vô cùng cảm động. Không quân Mĩ quốc “Phi Hổ đội” một lần thực hiện nhiệm vụ bất hạnh trúng đạn, phi cơ nằm trong tình thế nguy hiểm nên phi công Mĩ kia phải nhảy dù. Kết quả là hắn lại rơi đúng khu rừng của Giang Tô, vắt ngang qua cành cây. Binh lính Nhật Bản đang triển khai tìm tòi ở khu vực đó, phi công kia xác định chết chứ không còn đường sống. Nhưng ông trời lại không để chuyện tình xảy ra như thế. Tìm được hắn đầu tiên là năm người dân Trung Quốc, song phương ngôn ngữ không thông, hắn chỉ biết nói đúng một câu tiếng Trung: “Ta là không quân đánh người Nhật!”. Chỉ một câu này là đủ, năm người kia liền lập tức cứu hắn xuống. Lúc đó điều kiện vật chất vô cùng thiếu thốn, nhưng hắn vẫn được trị liệu thuộc loại tốt nhất. Sau vì hộ tống hắn dời đi nên một nửa số dân thiện lương trong thôn chết dưới tay quân Nhật Bản. Lúc chia tay, hắn ứa nước mắt cáo biệt các hương thân. Hắn đem chiếc M1 tùy thân đưa cho năm vị ân nhân, nói với họ rằng chỉ cần hắn có thể sống sót trở về, một ngày nào đó có cơ hội sẽ cùng người của hắn trở về vấn an. Hơn 50 năm trôi qua, phi công tóc đã bạc trắng vẫn ngồi máy bay vượt qua hải dương trở lại Trung Quốc tìm ân nhân năm đó. Nhưng nhóm ân nhân năm đó phần lớn đã chôn thân trong chiến tranh năm đó, chỉ còn hậu nhân giữ lại thanh chủy thủ lòe lòe ánh sáng năm nào nói cho hắn biết: “Cái chuôi chủy thủ này là di vật duy nhất phụ thân lưu lại.” Người phi công già từng tung hoành năm đó nhận lại cái chuôi này. Thanh M1 đã lưu lại một truyền kì xưa cho thế hệ hậu nhân và được lưu truyền rộng rãi.
Bình Luận (0)
Comment