Vô Địch Hắc Thương

Chương 184

Tịch Mịch Giới Đặc loạng choạng đứng lên, vẻ mặt rất phẫn nộ. Nhưng vẻ mặt hắn lập tức lại thay đổi. Hắn phát hiện có hai người biến mất khỏi trung tâm khoảng đất trống, trong đó một người là lão bà của hắn, Đan Bột, người còn lại là tên Thiết Thủ không có ý tốt.

“Lão bà, em ở đâu?” – Tịch Mịch Giới Đặc bỗng nhiên hô to lên, thanh âm có chút bi lệ.

Diệp Sảng và Lôi Lôi lập tức cùng ngơ ngẩn. Lúc bọn họ chạy tới lầu 3, qua khe cửa sổ lại thấy Truy Mệnh ở bên dưới đang nhe răng cười: “Ha ha, lão bà của ngươi bỏ ngươi rồi!”

Đồng tử của Tịch Mịch Giới Đặc bỗng nhiên co rút: “Cái gì? Bỏ ta rồi? Không thể nào! Không thể nào!”

Truy Mệnh cười to nói: “Ngươi xem bảng quan hệ của mình đi!”

Tịch Mịch Giới Đặc vừa xem đã thấy mình bị Đan Bột đá vào sổ đen.

Truy Mệnh cười ha ha: “Tịch Mịch phó bang chủ, ngươi cũng đừng đau khổ. Không chừng lúc này người huynh đệ của ta và lão bà của ngươi đã đang đánh dã chiến trong một góc nào đó trong đống phế tích rồi!”

Sắc mặt Tịch Mịch Giới Đặc bỗng chốc trắng bệch như người chết. Hắn biết có lẽ thực sự Đan Bột đã bị Thiết Thủ dụ dỗ mất rồi. Nhưng mà như thế không có nghĩa là Thiết Thủ có tài tán gái, có thể trong thời gian ngắn như vậy đã cướp được lão bà của hắn rồi cao chạy xa bay mất. Chỉ có Tịch Mịch Giới Đặc hiểu rõ rốt cuộc sự tình như thế nào! Hắn và Đan Bột quen biết nhau từ lúc còn ở tân thủ thôn. Người phụ nữ này yêu tiền, yêu trang bị. Vì thế, Tịch Mịch Giới Đặc liều mạng kiếm tiền, đánh quái lấy trang bị. Nhưng mà dù thế nào hắn cũng không thể thỏa mãn cô ta. Gần đây cô ta thích một bộ sáo trang cấp 30 tôn quý, giá 500 tín dụng, nhưng hắn chưa có đủ. Cũng vì thế mà hắn mới muốn giết Diệp Sảng lấy tiền thưởng. Phải biết rằng ở tân thủ thôn, có người chỉ vì 20 tín dụng cũng chấp nhận tất cả. Mà cái giá 500 tín dụng cao như vậy, chỉ cần Thiết Thủ lấy được về tay thì Đan Bột chắc chắn sẽ dám đi theo hắn. Tịch Mịch Giới Đặc rất tin tưởng điều đó.

Trong Đệ Nhị Thế Giới, mỗi ngày đều có rất nhiều chuyện tình được thêu dệt lên. Nếu tốt đẹp thì sẽ đi đến kết quả như mong muốn. Nhưng cũng có nhiều mối tình cuối cùng cũng chỉ là một dãy số liệu vô tri vô giác vô thực.

Lãnh Huyết nhịn không được, nói: “Ả này ta thấy cũng chẳng đáng giá 500 tín dụng. Lần này tán gái, lão Tứ cũng thực con mẹ nó đã hạ cả vốn gốc nha. Nhưng mà ả này chơi cũng rất tiện. Tịch Mịch phó bang chủ, loại đàn bà này có mất cũng chẳng tiếc.”

Truy Mệnh trêu chọc nói: “Mỗi người đàn bà ngươi mong nhớ ngày đêm đều sẽ có ngày cô ta mơ tưởng được nằm dưới người đàn ông khác.”

Lôi Lôi bắt đầu phẫn nộ: “Sư phụ, tứ đại danh bộ này bắt đầu nói chuyện ghê tởm.”

Diệp Sảng không nói gì, cũng không tỏ thái độ gì. Một người đàn ông có thể liều mạng vì tiền để thỏa mãn cho người phụ nữ của mình. Ngay lúc liều mạng tưởng chết, lão bà của hắn lại chạy theo người khác. Trong lòng sẽ có cảm giác gì? Diệp Sảng có thể tưởng tượng ra. Vừa mới trên ngã ba đường, Tịch Mịch Giới Đặc và Đan Bột nhìn xứng đôi như vậy, ngay cả Diệp Sảng cũng hâm mộ. Thế mà hiện tại Tịch Mịch Giới Đặc lại như chó chết gục ở chỗ này, ánh mắt trống rỗng, chết lặng như người chết. Có thể thấy hắn thực sự rất thích ả đàn bà kia. Thấy thần thái của Tịch Mịch Giới Đặc, Diệp Sảng bỗng nhiên cảm thấy bi ai. Không phải hắn bi ai thay cho Tịch Mịch Giới Đặc mà bi ai thay cho con người, cho nhân loại. Chuyện hôm nay cũng giống như Thiếu Gia Túm Túm hồi trước. Tình yêu đôi khi giống như một khẩu đại pháo, nhưng người ta lại cứ cố nhảy vào trước họng nó. Nhưng cũng không thể trách được. Tình yêu không qua nhiều sóng gió không thể gọi là tình yêu.

Lãnh Huyết và Truy Mệnh ở một chỗ nói qua nói lại. Tịch Mịch Giới Đặc như lão hổ bị thương, nhảy dựng lên: “Các ngươi con mẹ nó bọn cẩu tạp chủng. Lão tử giết các ngươi! Ta tiễn các ngươi về gặp mẹ…”

Nói xong, hắn huy kiếm xông về phía tam đại danh bộ. Biến cố này khiến cho chiến cuộc lại lần nữa rơi vào hỗn loạn. Vô luận là cao thủ có khả năng kiểm soát cao thế nào cũng không thể khống chế nổi cục diện này.

Cả người Tịch Mịch Giới Đặc toàn là máu, con mắt cũng sung huyết. Bộ dạng này của hắn khiến cho Lôi Lôi đau lòng. Phó giáo chủ Thần Long Giáo này thực ra lại khiến cho người ta thương cảm.

“Sư phụ!” – Lôi Lôi quay đầu nhìn Diệp Sảng, hi vọng Diệp Sảng có thể ra tay giúp Tịch Mịch Giới Đặc. Nhưng cô lại quên mất rằng mới 2 phút trước Tịch Mịch Giới Đặc còn muốn đưa Diệp Sảng vào chỗ chết.

Sắc mặt Diệp Sảng vẫn không chút thay đổi, nhưng sự phẫn nộ đã đang thiêu đốt trong ánh mắt hắn. Nếu bây giờ Diệp Sảng không nổ súng thì Tịch Mịch Giới Đặc không thể không chết. Lãnh Huyết đã bắn một mũi Nhị Liên Tiễn trúng vào Tịch Mịch Giới Đặc. Tịch Mịch Giới Đặc đã nằm trên mặt đất. Nhưng nếu hắn ra tay, chắc chắn sẽ lại cho Demon một cơ hội lần thứ hai. Cho Demon một cơ hội, hậu quả tất đã rõ ràng.

Ngoại trừ khả năng gạt người, tứ đại danh bộ còn có khả năng tự kiêu rất cao, gần như không để tổ chiến đấu ba người và hai sniper vào mắt. Truy Mệnh nghênh ngang cầm thanh kiếm dí vào cổ Tịch Mịch Giới Đặc: “Thật ra, ta vốn biết Thần Long Giáo các ngươi là một công hội rác rưởi, ngay cả tên gà như ngươi cũng có thể làm phó giáo chủ. Ha ha, có lẽ bây giờ huynh đệ của ta đang rất thỏa mãn với lão bà của ngươi đấy. Để ta nghĩ xem, không biết là đang làm tư thế gì nhỉ…?”

“Đồ tạp chủng!” – Tịch Mịch Giới Đặc phun một ngụm nước bọt về phía hắn.

“Cút về thành đi!” – Truy Mệnh giơ kiếm lên. Lôi Lôi nhắm mắt lại, không đành lòng nhìn.

Nhưng đúng vào lúc này, hai tiếng “oanh ba” gần như nổ lên cùng một lúc. Trước ngực và bả vai Truy Mệnh đồng thời trúng đạn. Một là cấp tinh anh, một là cấp thần thánh. Cả hai đồng thời phẫn nộ, bắn ai khắc chết, không chết không được.

Đạn xuyên thấu qua ngực và bả vai Truy Mệnh. Kiếm của hắn không thể hạ xuống.

Lôi Lôi nghe thấy tiếng súng liền mở mắt. Vừa thấy tình hình liền muốn vỗ tay hoan hô. Nhưng Diệp Sảng lại lạnh lùng nói: “Đi, đi lên trên!”

Lôi Lôi nhanh chóng đi theo mông Diệp Sảng. Giờ này phút này, trong nội tâm cô đang đầy ắp những lời cảm kích không nói ra cùng khâm phục. Đối với Diệp Sảng, cô vô cùng ngưỡng mộ. Đối với Demon, cô lại rất tôn kính. Rốt cục cô cũng hiểu vì sao ngày đó Demon không giết Diệp Sảng. Súng vô tình, nhưng không có nghĩa người cầm súng cũng vô tình. Hai nhất lưu cao thủ này, máu của họ vẫn chưa lạnh. Dù hai bọn họ ở đây đấu với nhau nhưng cùng một lúc lựa chọn bắn chết bốn tên rác rưởi này. Có lẽ bọn họ chưa đạt tới cảnh giới sniper lãnh khốc vô tình chân chính, nhưng chuyện đó không ảnh hưởng tới lòng tôn trọng bọn họ của Lôi Lôi. Cho tới tận bây giờ, Lôi Lôi mới thật sự coi Diệp Sảng là sư phụ.

“ĐM!” – Trên mảnh đất trống, Lãnh Huyết kêu to lên. Hắn không thể ngờ được hai sniper này lại chuẩn xác như thế.

Cả hai nhà xưởng số 1 và 2 đều vang lên tiếng binh binh bàng bàng. Ở bên nhà số 1, sư đồ Diệp Sảng đang chạy lên trên. Ở nhà số 2 bên kia, ba người bọn Phản Thanh Phục Minh đang lủi lên trên lầu. Demon cũng lành ít dữ nhiều.

“Trước hết hãy giết Hà Kim Ngân!” – Phương Nhã Văn rất tự tin.

Rốt cuộc cũng vào việc chính. Vô Tình tung pháp kĩ. Nhìn tư thế múa may quay cuồng cũng biết là sắp tung đại chiêu. Vô Tình xoay tròn tại chỗ. Cứ xoay được một vòng lại có một cỗ quái phong được tạo ra. Chúng chậm rãi hội tụ lại tạo thành một xoáy lốc không ngừng xoay vòng vòng. Trung tâm mảnh đất trống liền giống như bị xoáy lốc bao phủ hoàn toàn. Đất cát, đá tảng, thép tấm đều bị cuốn lên, tụ tập trên đầu Vô Tình. Hắn như có dị năng trong người, đem tất cả chất thành một đống. 

Diệp Sảng đang chạy băng băng trên cầu thang, liếc mắt một cái liền cảm thấy kinh dị. Tên Vô Tình này so ra có khi còn mạnh hơn tên cao thủ phong nguyên tố sư của Abnomal không dưới 2 level. Thao tác phóng năng lượng nguyên tố rất thành thục. Tứ đại danh bộ có thể ngang ngược, càn rỡ như thế cũng phải.

“Tiểu thư, cẩn thận!” – Vô Tình cố ý giơ tay phải chắn trước mặt Phương Nhã Văn. Tay kia giơ pháp trượng lên. Đống hỗn độn lập tức như vô số ám khí lao về phía lầu 3 nhà số 1. Vô Tình thật sự rất hung mãnh, hắn dựa vào âm thanh để đoán vị trí của sư đồ Diệp Sảng.

“Bá---”

Đống hỗn độn được năng lượng nguyên tố gió tiếp sức mạnh, lập tức xuyên thấu vách tường, bay ngang qua mặt Diệp Sảng. Diệp Sảng hoảng sợ. Nếu bị trúng vào người chắc chắn sẽ chết ngay lập tức. Diệp Sảng lại liếc mắt ra xa, lại thấy một đống vật vụn vỡ lại bay lên.

“Đồ đệ, quay lại!” – Diệp Sảng kêu to lên.

Lôi Lôi còn chưa biết chuyện gì xảy ra, chỉ thấy vẻ mặt Diệp Sảng đầy hoảng hốt cũng lập tức quay đầu chạy xuống.

Vô số tấm thép xuyên qua bức tường. Vách tường bị thủng lỗ chỗ. Cửa sổ thủy tinh bị vỡ vụn kêu xoang xoảng. Uy lực vô cùng mạnh, khung cảnh vô cùng thảm khốc. Phương Nhã Văn nhìn thấy cũng phải trống mắt líu lưỡi.

Tòa nhà xưởng số 1 mới đầu chỉ bị phá nát tường, bây giờ đã lung lay sắp đổ. Cuối cùng, tiếng “crắc” vang lên trầm đục, vô số tấm thép cắt ngang cột chống. Từ lầu 3 trở lên như bị cắt thành từng lát mỏng. Mấy tầng trên cứ thế sụp đổ ầm ầm. Sư đồ Diệp Sảng dù không bị đánh chết cũng bị vô số mảng vỡ đè chết.

Ở bên kia tòa nhà số 2, tam huynh muội Phản Thanh Phục Minh hùng hổ chạy lên lầu 5. Ban công lầu 5 đã trống không. Demon chẳng biết đã đi đâu.

“Đại ca, mau nhìn bên này!” – Nhất Đại Nữ Hoàng kinh hô.

Phản Thanh Phục Minh bước lên nhìn. Trên kệ quan sát vệ tinh có tấm thép hình mũi tên tinh xảo có một sợi dây thép phát sáng nối vào. Sợi thép hình như vẫn còn động. Phản Thanh Phục Minh lại đi đến lan can cúi đầu xuống. Nhất thời Phản Thanh Phục Minh hít một hơi khí lạnh.

Đầu kia của sợi thép nối vào đai lưng của Demon. Demon dán lưng vào tường ngoài lầu 3.

“Oa, 007!” – Đại Hán Thiên Tử ngạc nhiên.

“007? Ta đây còn là 008!” – Phản Thanh Phục Minh cũng không có đuổi, chỉ cầm câu liêm thương định cắt dây thép. Từ phía dưới đột nhiên lại có một khối kim loại bay lên.

“Còn đây là cái gì?” – Nhất Đại Nữ Hoàng lại nhặt lên tỉ mỉ quan sát. Khối kim loại này hình bàn tay, rất tinh xảo, hơi ánh lên màu bạc. Nhưng mặt trên của một đầu ngón tay lại hiện lên một chữ số Ả-rập.

“10… 9… 8… 7…”

“Má ơiii!!!”

Tam huynh muội cùng nhau hét ầm lên. Nói bọn họ là đệ nhất thiên hạ đần độn cũng không sai. Nhìn là biết trong đó là thuốc nổ.

“Nhảy!” – Phản Thanh Phục Minh điên cuồng hét lớn một tiếng. Bây giờ chạy xuống lầu cũng không kịp. Ba con người to lù lù một đống thi nhau nhảy lầu, trông như tự sát. Nhưng mà tự sát nhảy lầu mà chết còn hơn là bị nổ chết.

“Âm ầm.”

Tiếng nổ vang lên kinh thiên động địa. Từ ban công lầu hai bay lên một đám khói hình nấm.
Bình Luận (0)
Comment