Vô Địch Hắc Thương

Chương 196

“Tiểu ca của tôi ơi, muốn đưa mọi người đùa chết sao?” – Nhị Bức Hỷ Hỷ thấy da đầu mình run lên.

“Đứng đấy nói cái JJ! Không muốn chết thì mau bắn đi!” – Hỏa Thương Thiêu Dược nâng súng bắn tằng tằng.

Lần này tất cả mọi người đều khẩn trương. 3 – 40 con Tuyết Ưng cùng vây kín, anh có muốn gánh cũng khó, không bị chúng nó đâm chết thì cũng chết vì đông.

“Diệp tử bắn phía sau. Cung thủ bắn phía trước. Không được dùng Nhị Liên Tiễn. AUG bắn phía trái. G11 bên phải. Tôi hỗ trợ!” – Yến Vân chính xác là kiểu người nhanh tay nhanh mắt, lập tức bày trận.

Cả sơn cốc lập tức náo nhiệt. Tiếng súng vang lên như tiếng đậu rang. Tiếng Tuyết Ưng vỡ cũng vang lên không ngừng. Mọi người hết sức chăm chú bắn, không ai quản exp nữa. Chỉ cần phân tâm thôi đã có thể tử ngay lập tức. Kiểu trận hình thế này ai cũng phải động tay. Chỉ cần một người bị Tuyết Ưng đánh, dù không chết nhưng trận hình lập tức biến loạn, có thể bị vỡ trận hình. Có câu “không sợ đối thủ mạnh, chỉ sợ đồng đội ngu”. Thế nên tất cả mọi người đều không dám khinh suất, tuyệt đối không thể có nửa điểm sai lầm nếu không sẽ liên lụy mọi người.

Tuyết Ưng không ngừng rơi xuống, vỡ tan. Ngạc nhiên là không có một con nào có thể tiếp cận tới mọi người. Nhưng cuối cùng vẫn có một con lao thẳng từ trên trời xuống một góc 90 độ, mục tiêu là Yến Vụ. Hiện tại một cái đâm nhẹ Yến Vụ cũng chịu không nổi. Sắc mặt Yến Vân thay đổi.

“Bá.”

Một tia hàn quang vụt qua.

“Đinh!”

Tuyết Ưng vỡ tan ngay khi chỉ còn cách đỉnh đầu Yến Vụ nửa mét. Một thanh trường kiếm hàn quang xuyên thủng con mắt trái của nó.

Diệp Sảng nhẹ nhàng thở ra. Yến Vân cũng nhẹ nhàng thở hắt: “Kiếm pháp tốt.”

Vào ngay thời điểm mấu chốt, Tuyết Lãng Kiếm của Lôi Lôi đã bảo vệ Yến Vụ. Lôi Lôi thu hồi kiếm, cười cười với Yến Vụ: “Không sao rồi!”

Yến Vụ bị dọa đến hoa dung thất sắc: “T… cám ơn!”

Thanh âm hệ thống: “Bình xét cấp bậc chiến đấu: cấp 3. Lời bình: Không thương tổn, không cần sử dụng kĩ năng. Tỉ lệ chính xác trung bình: 82.3%. Exp toàn đội tăng 40%.”

Đám người tất cả đều hoan hô. Mọi người đều thăng một level. Diệp Sảng và Lôi Lôi thăng nhiều nhất nhờ có quan hệ thầy trò, điểm exp còn thên 20% nữa. Diệp Sảng đã 21% level 30. Tốc độ luyện cấp này quả nhiên là như ngồi tên lửa.

Hiện tại không ai còn có thái độ nghi ngờ với Yến Vân nữa. Tinh Tinh cười nói: “Thần ca thật lợi hại!”

Yến Vân cau mày: “Cứ ở đây mãi cũng không được!”

Tinh Tinh tò mò: “Vì sao?”

Yến Vân: “Cô không tính phí tổn ngân sách và thời gian sao? Tiền trực thăng bao nhiêu? Tiền đạn bao nhiêu? Nơi này cứ 1 giờ mới sinh loạt quái mới. Kháng lực và tinh thần thuộc tính của chúng ta không chịu nổi tra tấn 1 giờ. Đừng tưởng hệ thống là đồ ngốc, cứ để chúng ta chiếm tiện nghi thế này. Cho nên chúng ta tiếp tục tiến về phía trước!”

Mọi người thán phục. Khả năng tính toán mạnh không cần nói. Đây mới là cao thủ luyện cấp.

Kì thật lúc này mọi người cũng phát giác là mình đang không ngừng đi xuống. Thực ra đây là một cái ổ lớn trong sơn cốc. Hiện tại đã đến dưới cùng. Địa hình dị thường cổ quái. Tất cả đều là từng cái sườn dốc nhỏ. Độ dốc thì khỏi nói, cái nào cũng dựng đứng, hơi hơi giống cầu trượt ở nhà trẻ. Phía dưới là vực sâu tràn ngập sương khói.

Tinh Tinh vươn đầu nhìn xuống dưới: “Hình như hết đường rồi.”

“Lối vào ở ngay trong này!” – Yến Vân.

Trong lòng Lôi Lôi thán phục. Thần Kinh Thương đích xác rất lợi hại. Hệ thống thiết kế lối vào bí ẩn như vậy mà cũng phát hiện ra.

“Diệp tử!” – Yến Vân quay đầu lại – “Có dũng khí thử phát nữa hay không?”

Diệp Sảng thu hồi M4, hít một hơi thật sâu: “Lần trước chết thảm ở trong này, lần này hẳn là không. Tao mở đường vẫn là thích hợp nhất. Mày với mọi người theo sát một chút.”

Yến Vân thông báo cho phía sau. Diệp Sảng lui về sau mấy bước, sau đó lao ra bậc thang, nhảy xuống vực sâu.

Tinh Tinh cảm thấy tim mình thiếu chút nữa nhảy bắn ra ngoài. Nhìn Diệp Sảng như tự sát. Nhưng trên thực tế đã rơi vào một cái thang trượt. Bởi vì độ dốc quá lớn nên Diệp Sảng ổn định thân mình, lợi dụng lực hút của Trái Đất tự động đi xuống.

“Đừng xem, chuẩn bị đến gần!”

Yến Vân kéo tay Yến Vụ cũng nhau nhảy ra vách núi đen. Mọi người cũng không dám chậm trễ, đều nhảy ra ngoài. Như thế này tương đối mạo hiểm. Trông qua giống như đám người đang trượt tuyết, điểm khác biệt là trượt trên vách đã đen dựng đứng chứ không phải trượt tuyết. Phải dựa vào giày để hoạt động. Trên cái thang trượt trong sơn cốc này có tuyết đọng. Tuyết đọng tạo thành một lớp băng cứng trơn trượt. Trừ phi giày anh có đinh dưới đế mới có thể đâm vào trong băng mà không bị trượt tự động.

Cặp đôi Nhị Bức Hỷ Hỷ nào có từng trải qua tình cảnh này nên liền hưng phấn la lên “a a nha a a a …” ầm ĩ. Thanh âm quanh quẩn vang vẩn trong thâm cốc.

Rốt cuộc mọi người cũng hiểu hệ thống thiết trí Tuyết Ưng ở ngoài vừa rồi là vì sao. Càng nhiều Tuyết Ưng biến mất khi nãy, ở trong vực sâu này, Diệp Sảng mở đường ở phía trước càng có nhiều quái theo sau mông. Điều này cho thấy qua tính toán của Yến Vân, Tuyết Ưng trong này không có tốc độ nhanh bằng Tuyết Ưng trên trời ngoài kia. Đừng nghĩ Diệp Sảng ở phía trước mạo hiểm, thực tế bọn Tuyết Ưng này không theo kịp hắn. Chợt có một hai con nhào tới, thân pháp Diệp Sảng làm cho mọi người hết hồn. Đang trong tình thế như này, anh căn bản không có khả năng di động, nhúc nhích. Chỉ cần hai chân nhúc nhích anh sẽ bị trượt khỏi quỹ tích di động từ đầu tới giờ. Không ngã thẳng xuống vực mới lạ. Nhưng Diệp Sảng tựa như một cây trúc trong gió tuyết. Nửa người trên nghiêng về bên phải, trông giống như đang luyện thể dục dụng cụ. Tuyết Ưng không đâm được vào hắn.

Tinh Tinh cảm thấy kinh hồn táng đảm. Tình hình này còn nguy hiểm hơn lần gặp boss trên Thiên Xà Lĩnh lúc trước. Đoàn người của mình tụ hợp ở một chỗ “chơi cầu trượt”, lúc nào cũng có thể té xuống nát người. Nếu quả thật có người thám hiểm tới nơi này thì không biết dưới vực sâu này đã mai táng bao nhiêu bộ hài cốt nữa.

“Nhảy!” – Yến Vân hô to một tiếng.

Diệp Sảng thả người nhảy đến một cái thang trượt ở một góc độ hoàn toàn khác. Cú nhảy này của Diệp Sảng max nguy hiểm. Thả người xoay tròn 720 độ giữa không trung, Tuyết Ưng xẹt qua bên hông hắn. Tư thế chỉ cần không chuẩn một tí ti đã có thể bị chúng quật vào. Nhưng cũng chỉ cần Diệp Sảng nhảy một cú thu hút quái như vậy, đám người Yến Vân ở phía sau liền quá nhẹ nhàng, khe khẽ nhảy đến một cái thang trượt khác.

Những thang trượt này giăng khắp nơi, đâm thẳng xuống dưới. Cuối cùng, trên mặt đất là một động tuyết, phía dưới đen sì sì. Diệp Sảng chui đầu nhảy xuống, vô thanh vô tức.

Tinh Tinh hơi sợ: “Chúng ta cũng vào?”

“Mọi người nắm chắc tay nhau. Phía dưới là bình địa. Sau khi tiếp đất không nên cử động. Lập tức cất vũ khí!” – Yến Vân hô to lên.

Mọi người tay cầm tay, sau đó “oaaaa” thét chói tai. Một hàng 6 người cũng nhảy xuống.

Phía dưới là một dòng sông băng ngầm. Sau khi hạ xuống mọi người mới phát hiện mình đang đứng ở trên bờ. Giữa sông không ngừng có những khối băng to lớn trôi về phía trước. Diệp Sảng cầm đèn pin trên mặt sông gọi tới gọi lúi: “Nhanh lên, người ta không chịu được nữa rồi!”

Tinh Tinh liền thủ hoảng cước loạn lấy cung tên ra. Yến Vân thì lấy ra một câu trảo.

Quả nhiên Diệp Sảng thu hút lấy đám Tuyết Ưng chạy đi, sau đó nhảy xuống, bất đắc dĩ phải rơi xuống sông. Nước của dòng sông này lạnh vô cùng. Diệp Sảng rơi xuống nước, trên đầu không ngừng bay ra trị số thương tổn “-3”. Phỏng chừng là lạnh quá nên bị thương.

Nhưng lúc này tất cả đám Tuyết Ưng đều quay đầu phản công mọi người. Nhị Bức Hỷ Hỷ hút một hơi khí lạnh. Hệ thống thiết kế cái bẫy này thật ác độc. Đừng nói đơn thương độc mã khó có thể đối phó được với đám quái trên kia, cho dù nhiều người mà đến được nơi này cũng đã khó tưởng chết. Nếu không phải kinh nghiệm của Thần Kinh Thương phong phú, hành trình này chẳng khác gì đi tìm chết.

“Mau cứu. Lạnh!!!!” – Diệp Sảng vùng vẫy dưới nước. Dòng nước chảy quá mạnh, không ngừng cuốn hắn đi.

“Mọi người yểm hộ, tôi đi cứu Diệp tử!” – Ngày trước Yến Vân và Diệp Sảng đã chết ở trong này hơn 5 lần, sớm đã có kinh nghiệm.

Yến Vân bật đèn pin, đem buộc vào câu trảo rồi ném về phía Diệp Sảng: “Bắt lấy!”

Hiện tại Diệp Sảng quả thật là một con cá chép. Cá chép vượt long môn chính là mạnh nhất hiện tại. Diệp Sảng vừa tung người lên đã bắt được câu trảo. Vì thế Yến Vân hợp lực cùng Lôi Lôi kéo hắn lên bờ. Mà Yến Vụ cầm đèn pin chiếu sáng cho 3 người. Ba người còn lại điên cuồng bắn đám Tuyết Ưng ở hướng này. Exp cứ thế tăng lên vùn vụt. Nhưng kiếm exp thế này thực quá nguy hiểm.

Diệp Sảng được kéo lên bờ. Tuyết Ưng đều bị diệt hết. Diệp Sảng như con chó ướt sũng, nằm trên khối băng nửa sống nửa chết. Yến Vân tức giận: “Vẫn tính sai một nước. Nếu dẫn thêm nhiều hỏa nguyên tố sư thì đơn giản hơn nhiều!”

Diệp Sảng nằm trên bờ uống thuốc, khoảng 5 phút sau mới bình tĩnh lại: “Bà mẹ nó, cuối cùng cũng vào.”

Lúc này mọi người mới như ngộ ra một chút. Vừa rồi chính là nhảy vào một khe núi hổng cách thiên. Sông băng này thực ra chảy dọc theo huyệt động. Trên đỉnh đầu mọi người là vách động cao 50m. Trên không thấy trời, dưới không thấy đất. Bây giờ là tình cảnh có đến mà không có về.

Nhị Bức Hỷ Hỷ phô ra vẻ mặt như cầu xin: “Chúng ta trở về như thế nào?”

Yến Vân: “Chết rồi về!”

Nhị Bức Hỷ Hỷ muốn khóc: “Tiểu ca của tôi ơi, tôi biết anh điên rồi, nhưng anh cũng không thể ác như thế chứ? Có ai đi luyện cấp xong trở về bằng cách chết?”

Yến Vân: “Cô phải hiểu một điều là ban đầu chúng tôi đã chết không dưới 5 lần mới tìm ra cách vào này. Cô sợ chết thì đừng đi nữa.”

Nhị Bức Hỷ Hỷ không dám nói nhiều. Thần Kinh Thương mặc dù mới level 21 nhưng là kiểu người khi chơi game đều đem mình ép tới tuyệt lộ. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, bây giờ không tiến về phía trước thì làm cái gì? Quay về thì không thể, chỉ có dứt khoát liều mạng một lần. Mọi người cùng đi ra. Thần Kinh Thương chắc chắn am hiểu đạo lí này.

Hỏa Thương Thiêu Dược coi như có chút lí trí, không nhịn được nói: “Tiểu ca của tôi ơi, cậu nói đây là lối vào. Lối vào hung hiểm như vậy, thế trong này đến tột cùng là nơi nào?”

Yến Vân: “Nơi nay là một di tích thành cổ, Thần Kiếm Đàn.”

Lôi Lôi gật gật đầu: “Không sai. Theo như giải thích thì Thần Kiếm Đàn là một khu giao giới giữa Tịch Tĩnh và Nhật Quang. Chiếm diện tích dưới lòng đất khoảng 10km vuông. Đây là một mê cung rắc rối, phức tạp, có boss đặc cấp level 40 trong truyền thuyết.”

Cô không dám nói câu tiếp theo. Trước mắt chưa có người nào có thể vào nơi này, vì vậy lối vào không dễ dàng bị phát hiện. Lôi Lôi lại biết rõ các thông tin, từng có tổng cộng hơn 300 người đã tới nơi này, chỉ tiếc là đã chết ở thang trượt trên kia.
Bình Luận (0)
Comment