Vô Địch Hắc Thương

Chương 214

Đêm đã khuya, nhưng cuộc sống về đêm ở đô thị trong Đệ Nhị Thế Giới chỉ vừa mới bắt đầu. Đèn ống neon nhiều màu rực rỡ trên đường phố, xe phóng vun vút, huýt sáo ghẹo gái, lượn phố, uống rượu, xế xịn đón gái xinh. Thế mà, giữa đại lộ, một người mặc quần áo rách nát, nhác trông thật lam lũ.

Không sai, người này chính là bạn Sảng Sảng!

Không thể dùng bất kì một từ gì để hình dung bộ dạng hiện giờ của Diệp Sảng. “Dân chạy nạn”? “Khất cái”? “Thợ mỏ”? “Người da đen”?... No no, không cái nào hợp. Tạo hình bây giờ của Diệp Sảng tuyệt đối trang nghiêm túc mục, khí thế tuyệt đối như cầu vồng ngạo nghễ, khí chất tuyệt đối càng tiêu sái hơn. Áo chống đạn Kevlar tổn hại nhiều chỗ, độ bền chỉ còn 9/300. Muốn khôi phục lại như cũ phải tới tiệm may vá. Kim Võng Lang Hộ Thủ bị phế một cái, cũng nhất định phải tới tiệm may vá sửa chữa. Lại nữa, áo gió Hứa Văn Cường đã thành đống tro tàn trong vụ nổ lớn vừa rồi. Da dẻ trên dưới toàn thân như vừa đi nhuộm đen bằng một lớp sơn đen, căn bản là không nhìn ra tướng mạo sẵn có. Nếu bây giờ gọi Yến Vân ra nhìn, không chắc hắn có thể nhận ra đây là người anh em của mình.

Trải qua một chuyến nhiệm vụ tiến giai này, Diệp Sảng phải kêu trời “tôi may”. Trừ bỏ M4 và chủy thủ, cơ hồ tất cả các trang bị đều bị hỏng hóc, độ bền gần về 0, muốn tu sửa lại phỏng chừng Diệp Sảng phải xuất “huyết” nhiều.

Thực ra cần đó cũng không tính là gì. Nếu bây giờ Thời Thượng Thiếu Gia vẫn chưa logout, nhìn thấy con moto Harley này của hắn, chắc sẽ muốn vung đao chém Diệp Sảng tơi bời. Hai cái bánh xe của chiến mã bị nổ bay đi (sau khi vực dậy, Diệp Sảng cũng không tìm thấy, nếu tìm thấy thì chắc chắn sẽ mang về để xem có lắp lại được không), đầu xe bị nổ đến méo mó (tay lái bên trái và cần bóp phanh hoàn toàn đứt gãy, màn hình cảm ứng bị vỡ nát), hệ thống trí năng hỏng nghiêm trọng (thanh âm trí năng của cô nàng mĩ nữ nào đó không thể vang lên nữa), hệ thống động lực tiêu hao 22%, sau khi bị nổ, độ hư tổn tăng thành 68% (nói thừa, làm gì có loại xe nào chống nổi sức giày vò mãnh liệt của Diệp Sảng chứ)… Harley hoàn toàn bị đại chiêu của boss oanh tạc thành mảnh vụn. Diệp Sảng đi tìm lại từng mảnh kiện nhỏ, đựng hết trong ba lô trọng lực. Hắn không biết nên báo cáo thế nào với tên tiểu đệ kia. Có lẽ Thời Thượng Thiếu Gia có lấy bảo thạch năng lượng để tu sửa cũng không trở lại như cũ được…

Nhưng điểm quan trọng chết người là hắn không có tiền, thật sự không còn một xu một cắc nào trong túi. Lại nhớ mấy ngày hôm trước còn giao dịch 1500 tín dụng với Thần Tài, hôm nay sờ khắp người đã không còn một xu nào. Aiii, nhân sinh thay đổi thật nhanh. Phí tiến nhị giai là 3 tín dụng. Diệp Sảng nhìn nhìn list friend… Đen một mảnh, không ai đang login. Khụ khụ… muốn tìm người mượn chút tiền chắc phải chờ tới ngày mai login. 

“Mẹ nó, không ngờ trong game cũng lại rơi vào tình trạng phải tìm người vay tiền!” – Diệp Sảng ngồi xổm bên đường, ngậm Hồng Tháp Sơn – “Quên đi, cứ logout cái đã. Ngày mai lại biện pháp!”

Sau khi logout, Diệp Sảng đói bụng muốn chết. An Hi ở cách vách đã đi ngủ từ sớm. Diệp Sảng lén lút như trộm đi vào bếp. Trong tủ lạnh đến một cọng lông cũng không có. Diệp Sảng đang chuẩn bị ra ngoài mua mấy gói mì ăn liền, chợt phát hiện trên bàn cơm bày đầy cơm canh, thức ăn, bên cạnh còn dán một tờ giấy nhớ: “Ăn xong rồi nhớ đem đồ còn thừa để lại trong tủ lạnh. Làm cách mạng phải tự giác làm việc!”

Diệp Sảng cười đến nở hoa đầy mặt: “Em yêu chị An! Chị An vô địch!”

Ăn uống no đủ. Một đêm mộng đẹp!

Sáng sớm ngày thứ hai, Diệp Sảng bị An Hi ồn ào gọi dậy: “Động tác nhanh lên! Ngày đi làm đầu tiên đã sắp muộn rồi!”

Diệp Sảng hôm nay cũng ngoan ngoãn, không càu nhàu nài nỉ câu nào, thức dậy vệ sinh cá nhân, đợi An Hi nấu đồ sáng xong liền ăn. An Hi cảm thấy kì quái. Sao hôm nay tiểu tử này nghe lời thế? Diệp Sảng ăn xong liền đi xuống lầu lấy xe. Hôm qua hai người hùn vốn mua một con xe đạp điện hết 1000NDT. Hai người lên xe, Diệp Sảng ngồi trước, An Hi an vị phía sau.

Ngày thứ hai đầu tuần, dòng xe sáng sớm nườm nượp như mắc cửi. Tâm trạng Diệp Sảng nặng nề: “An Hi, em có chút chuyện muốn thương lượng với chị!”

“Chuyện gì?” – An Hi hỏi vọng lên.

Diệp Sảng mặt dày nói: “Em không có tiền, chị cho em vay một ít được không?”

“Cậu muốn bao nhiêu?” – An Hi căn bản không hề có tâm lí đề phòng đối với Diệp Sảng.

Diệp Sảng: “50 tín dụng là đủ rồi!”

“Khục!” – An Hi cười một tiếng – “Một ngày chơi game đến tẩu hỏa nhập ma, đi làm rồi vẫn nghĩ đến nó hả? Tối login chị cho thêm!”

Tinh thần Diệp Sảng chấn động, cưỡi xe đạp điện phi như bay.

Ngày đầu tiên đi làm, công ty mới, công việc mới, dưới sự chỉ đạo của Ngưu ca, Diệp Sảng đổi sang một chế phục bảo an mới, trang bị một bộ đàm, một dùi cui điện như của cảnh sát, một tấm thẻ và một bộ chìa khóa. Đợt tuyển nhân viên bảo an lần này của công ty Kỳ Lợi, ngoại trừ Diệp Sảng, người được tuyển còn lại đều là quân nhân xuất ngũ, ai cũng cao to. Diệp Sảng đứng giữa một đám đại hán cao lớn có vẻ thật thấp bé, mất cả đội hình.

Ngưu ca dẫn đoàn người tuần tra tòa cao ốc một vòng từ trên xuống dưới, phân chia nhiệm vụ mỗi ngày phải tới đâu, làm gì. Người ta nói rằng công việc bảo vệ khá là thanh nhàn, trên thực tế thì vô cùng vất vả, việc vặt vãnh phải giải quyết có nhiều vô kể. Qua một buổi sáng, Diệp Sảng liền biết Ngưu ca không hề nói xằng. Kỳ Lợi trả nhân viên bảo an nhiều tiền như vậy không phải để anh đến chơi. Ví dụ như đèn treo ở phòng họp có vấn đề, bộ phận an ninh phải phái người đi; bể cá cảnh ở lầu 11 bị rò rỉ, Diệp Sảng cùng mấy vị đại ca phải mang thùng dụng cụ lỉnh kỉnh lên sửa chữa; cống thoát nước ở hoa viên cần được khơi thông; ngăn tủ ở bộ phận sáng tạo; giải vây cho mấy vị lãnh đạo… Đám bảo vệ Diệp Sảng phải phụ trách hết.

Thực ra Ngưu ca tương đối chiếu cố Diệp Sảng, có lẽ do suy xét thấy hắn còn trẻ. Ngưu ca không để hắn phải đi tuần tra bãi đỗ xe và khu công trường. Nhưng Diệp Sảng vẫn thấy hơi mệt, xem chừng còn mệt hơn ngồi cắt bông bó hoa. Nhưng hắn cũng không bất mãn gì. Hắn biết Ngưu ca không giao cho hắn nhiệm vụ phải đi trực đêm là đã chiếu cố hắn nhiều lắm rồi. Làm người, phải hiểu tri ân đồ báo nha. Thế là lúc đám người tới nhà ăn ăn cơm, Diệp Sảng liền hiếu kính cho Ngưu ca một bao Hồng Tháp Sơn.

Ngưu ca mặt mày hớn hở: “Tiểu tử thật là hiểu chuyện!”

Một đám quân nhân xuất ngũ thấy Diệp Sảng còn trẻ như vậy đã đi làm bảo vệ liền ngạc nhiên. Tổng thể mà nói, sau một buổi sáng làm việc, xem ra nhân viên bảo an đều hơi bị mọi người xa lánh. Thế nên mọi người cũng rất đoàn kết, không khinh thường nhau.

Một đạn hán cao khoảng 1m80, cũng là người mới, tên là Bùi Dũng, nghe nói trước là bộ đội biên phòng, tuổi tác có vẻ cao nhất. Tất cả mọi người đều gọi thân mật là Dũng ca. Dũng ca rất hiếu kì: “Ngưu ca, nhà ăn công ty mình lớn như vậy, vì sao mình phải ngồi ở đây mà không ngồi khu khác?”

Ngưu ca nhỏ giọng nói: “Ngốc tử, nhà ăn không cho phép hút thuốc. Tập đoàn Kỳ Lợi học theo các xí nghiệp nước ngoài, cả lãnh đạo và công nhân nên ngồi chung một bàn. Nhưng các lãnh đạo cao tầng đều rất ít tới đây ăn. Địa vị của chúng ta thấp, không ai tự nguyện muốn ngồi chung một bàn với chúng ta cả. Chú phải hiểu một điều, cơm có thể ăn nhiều nhưng nói thì đừng bao giờ, nhất là không được ăn nói lung tung. Điều gì nên hỏi tức khắc có người nói cho chú biết. Điều không nên hỏi đừng nhiều lời tới nó.”

“Ồ!” – Dũng ca vùi đầu tiếp tục ăn.

Giữa trưa có rất nhiều người tới căn tin. Nơi này chỉ cung ứng cho công nhân Kỳ Lợi. Nhưng chỉ cần miễn phí cơm trưa, Diệp Sảng liền ăn như hổ đói. Tướng ăn của Diệp Sảng khiến cho một đám quân nhân đều trống mắt líu lưỡi. Tiểu tử này là lợn rừng biến thành à? Con mẹ nó ăn cũng giỏi quá đi, tận 5 chén cơm lớn a. Má ơi!!!

Bữa cơm trưa này không thấy An Hi đâu. Nhưng An Hi đã nhắn tin cho Diệp Sảng nói là ra ngoài dùng cơm cùng Liễu tổng. Diệp Sảng cũng hiểu, mĩ nữ mà, đi đâu cũng được chiếu cố.

Ăn cơm trưa xong, Diệp Sảng mua thuốc ở ngay quầy tạp hóa tại nhà ăn. Chủ quầy là một lão nhân tóc trắng, nhưng nhìn qua vẫn còn quắc thước lắm.

“Lão bá, con mua một bao Hồng Tháp Sơn, loại 4 đồng!” – Diệp Sảng đi đến cửa sổ quầy tạp hóa.

Lão nhân lại thấy bất ngờ. Có thể là người làm ở Kỳ Lợi mà lại mua thứ thuốc lá rẻ tiền như vậy? Lạ à nha: “Tiểu tử, chỗ của ta không bán loại thuốc này! Cậu phải ra ngoài mua!”

Diệp Sảng cảm thán: “Lạ vậy? Thế ở đây có những loại gì?”

Lão nhân cười, thần thái hiền lành: “Tiểu tử, cậu muốn loại nào? Hút cái gì thấy dễ hút nhất?”

Câu này hỏi rất có hàm ý nha. Diệp Sảng hiểu ý, thân thiện cười nói: “Con hút gì cũng được!”

Lão nhân cười càng sâu: “Rẻ nhất là Ngọc Khê Vân Nam 24 đồng một bao!”

Diệp Sảng suýt thì hộc máu. Lão bá, lão không đùa chứ? Mặc dù Kỳ Lợi là công ty lớn nhưng công nhân viên ở đây đâu phải đều có tiền a? 

Lão nhân dường như thấy Diệp Sảng quẫn bách. Thực ra Diệp Sảng cũng không phải là quẫn bách. Một bao Ngọc Khê vẫn mua nổi, chỉ là hắn luôn quen tiết kiệm, mà lại quen hút thuốc rẻ tiền, đột nhiên cho hắn hút loại thuốc đắt như vậy, hắn đương nhiên không quen.

“Tiểu tử, cậu là nhân viên bảo an mới phải không?” – Lão nhân cười cười, đưa tới một bao Ngọc Khê – “Lão cho cậu bao này.”

Ngưu ca đi tới: “Đây là Trang bá, trước kia bán tạp hóa ở trụ sở tổng bộ, bây giờ bán ở nơi này!”

Diệp Sảng: “Trang bá thật tốt a. Con cũng không cần thuốc ngay lập tức, lão bá cứ giữ lấy. Con chạy thêm vài bước ra ngoài đường mua cũng được.”

Trang bá cười nói: “Cửa hàng giá rẻ gần đây nhất cũng nửa giờ mới tới được. Đừng ngại, cầm đi!”

Ngưu ca nói: “Cầm đi, Trang bá là người tốt. Trước kia lúc ca còn ở tổng bộ đều do ông ấy chiếu cố!”

“Vậy…” – Diệp Sảng buồn bực, lấy ra ba tờ 10 nguyên đưa tới – “Trang bá vẫn nên cầm lấy đi. Thuốc con nhận nhưng tiền này chú vẫn phải lấy. Còn 6 đồng chú không cần trả lại. Lần sau chú có thể nhập về ít Hồng Tháp Sơn không? Loại 4 đồng ấy… Đúng, là loại một thanh có thể tạo thành bánh quai chèo ấy!”

Phép so sánh của Diệp Sảng khiến cho Ngưu ca dở khóc dở cười. Thực ra tiểu tử này rất cơ trí.

Sau một hồi kiên trì, cuối cùng Trang bá cũng nhận tiền, hứa sẽ nhập Hồng Tháp Sơn cho Diệp Sảng. Nhưng lúc này, quản lí nhân sự Tô ngày đó phỏng vấn Diệp Sảng đi vào nhà ăn, thấy ba người Diệp Sảng đứng một chỗ, nhất thời lộ ra biểu tình xem thường.

“Điếm cái!” – Ngưu ca vô cùng ghét cô ta.

Diệp Sảng không nói gì, cười hì hì: “Ngưu ca, Trang bá, con ra ngoài trước. Mai gặp!”

Ngưu ca nhìn bóng lưng quản lí Tô, miệng vẫn thầm mắng “điếm cái” không ngừng, nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào mông người ta. Trước hành động này của Ngưu ca, Trang bá sớm đã coi như chuyện bình thường. Lão nhìn bóng lưng Diệp Sảng, lẩm bẩm: “Tiểu tử mới tới này không vừa đâu! Tên là gì?”

Ngưu ca nhìn theo Tô Mị, đầu cũng không quay lại: “Diệp Sảng, Diệp trong lá cây, Sảng trong nhẹ nhàng, khoan khoái!”

“Ồ…” – Trang bá lặp đi lặp lại cái tên này, dường như ghi nhớ Diệp Sảng trong đầu.
Bình Luận (0)
Comment