Vô Địch Hắc Thương

Chương 218

Di chỉ cổ mộ Stuart khu Hoàng Kim thực ra không khác hoàng lăng khu Tịch Tĩnh lúc trước lắm, nhưng quy mô lớn hơn, cơ quan trong cổ mộ dày đặc, quái vật hoành hành. Nếu không phải là đại bang người đông thế mạnh, một tổ đội năm, ba người bình thường mà vào thì chỉ có chết.

Phạm tiên sinh cùng đám bằng hữu đi vào luyện cấp, nói dễ nghe một chút là hắn rất tự tin với trang bị của mình, cho rằng trang bị biến dị level 20 tinh anh là vô địch. Loại ý nghĩ này quá là ngây thơ. Vô luận là ai, bất kể trang bị gì, anh có trâu bò thế nào cũng không bằng chúng ta đông nhân số. Chó ngoan không đánh được cẩu nhiều. Lời này tuy rằng hơi thô, nhưng càng thô lại càng có đạo lí.

Hồi còn close beta, Yến Vân và Phủ Đầu Bang có đụng độ, nói thật ra là tử thù, ai cũng không hóa giải được. Lúc trước Yến Vân mang theo Diệp Sảng tới nơi hoang dã đào dược liệu, gặp một mĩ nữ cung thủ lên là Lucy. Cung thủ này đang bị trọng thương, vết đao lại bị tẩm độc, độ mệt nhọc của cô ta cũng đang quá cao. Xuất phát từ lòng hảo tâm, hai người liền cho cô ta uống thuốc cứu chữa.

Khi đó Yến Vân là nhân vật cỡ nào oai phong một cõi, không giống bộ dạng phát bệnh ngoài đời bây giờ, không hề thu liễm khí phách, biết mình rất ngưu, rất anh tuấn, thực lực mình rất cường đại cho nên cưa đổ nhiều gái là bình thường. Thế nên, sau mấy ngày qua lại, người ngoài cuộc lẫn Diệp Sảng đều thấy Yến Vân đã động chân tình đối với Lucy. Về phần tình cảm đã đến mức nào thì khẳng định chưa tới mức thề non hẹn biển gì gì đó, nhưng tất nhiên khá là tâm đồng ý hợp. Nghĩ mà xem, anh là một nhân vật thực lực mạnh mẽ, người phụ nữ của anh cũng là loại ngoan độc, gặp người giết người, gặp phật giết phật. Hai người các anh sóng vai dắt tay nhau tiếu ngạo giang hồ quả đúng là chuyện tốt.

Nhưng chỉ vài ngày sau nữa, phiền phức đã tìm tới. Dương Ca của Phủ Đầu Bang tìm tới tận cửa, công bố rằng Yến Vân câu dẫn lão bà của hắn. Mà Lucy đích thật là lão bà trong game của hắn nhưng cô ta chưa từng nhắc qua với hai người Diệp Sảng hắn. Thực ra trên phương diện này, Yến Vân cũng rộng rãi, thấy người ta đã có người khác từ trước cũng coi như không có chuyện gì, như vậy là xong. Ai ngờ Dương Ca vơ đũa cả nắm, mắng chửi Yến Vân, nhận định Yến Vân đã dụ dỗ lão bà của hắn, lại còn không đợi Yến Vân giải thích đã ra tay. Yến Vân không chịu nổi nữa, nghĩ: “Lão tử đã không nhúng chàm ả đàn bà của ngươi, ngươi dựa vào cái gì mà cho rằng lão tử làm loạn. Cứ cho là lão tử làm loạn, lão bà của ngươi vì sao lại gạt lão tử, không nói rằng mình đã lão công rồi? Làm loạn và lừa đảo là hai việc hoàn toàn khác nhau!”. Điều này làm cho Yến Vân cảm thấy mình bị lừa gạt thậm tệ. Nhưng khi ấy Yến Vân không đem thực lực của Dương Ca để vào mắt một chút nào. Quả thực Yến Vân chỉ hai, ba chiêu đã đưa hắn về thành. Tổ ong vò vẽ cứ thế mà bị chọc rụng xuống. Phủ Đầu Bang lập tức triệu tập nhân thủ phản kích. Trận chiến ấy khiến Yến Vân nhận ra Phủ Đầu Bang người đông thế mạnh, khá lợi hại. Mà điểm chết người là Diệp Sảng khi đó vẫn là một siêu cấp gà mờ, giữa trận chiến liền bị Dương Ca giết chết.

Dưới sự phẫn nộ, Yến Vân cũng hẹn một đại bang, vốn là bằng hữu của mình. Những người bạn này còn gọi thêm cả bằng hữu của họ đến, trong đó có Kiếm Thập Tam. Khi đó Kiếm Thập Tam cũng là người ngoan độc, nhưng luận về thực lực tổng hợp thì Kiếm Thập Tam vẫn kém Yến Vân một chút. Có thể nói như vậy vì lúc ấy level của Yến Vân không phải cao nhất, trang bị không tốt nhất, kĩ thuật cũng không phải xuất sắc nhất, nhưng vô luận là giết người hay giết quái, hắn muốn chết cũng không được. Hắn có thể đánh ngã đối phương. Đó cũng là lí do tại sao hồi ở Tiên Tung Lâm, Kiếm Thập Tam lại có thể nhận ra Diệp Sảng ngay lập tức.

Trận chiến ấy thập phần oanh động. Song phương lưỡng bại câu thương. Tam đại kim bài đả thủ của Phủ Đầu Bang bị Yến Vân phế mất hai. Sau đó bang chủ Ta Vốn Ngạo Mạn đuổi tới, thế cục mới bị xoay chuyển. Cuối cùng bản thân Yến Vân cũng chết. Người bên khu Tịch Tĩnh trên cơ bản bị toàn diệt. Kiếm Thập Tam đào thoát thành công.

Sau đó, Yến Vân thật sự nổi giận, chỉ cần tới khu Hoàng Kim làm nhiệm vụ hay luyện cấp, chỉ cần gặp người của Phủ Đầu Bang, vô luận nam nữ già trẻ, cho dù tay không tấc sắc cũng nhất định sẽ giết đến thây trải khắp đồng, không chút lưu tình. Đối với kiểu điên cuồng trả thù này của hắn, chỉ cần ai đi một mình đều sợ hãi. Sau đó nữa, Phủ Đầu Bang chỉ cần nhận được tin hắn đang ở đâu liền trốn đi thật xa khỏi chỗ đó. Đương nhiên không phải là sợ hãi sự cường hãn của hắn mà chủ yếu là không muốn dây dưa nhiều với kẻ đang phát điên. Nếu không hậu quả sẽ khá giống với những người làm ăn thường nói – song thiệt!

Yến Vân thì cứ giết chóc sảng khoái, Diệp Sảng thì cứ thế khổ sở. Yến Vân hung hăng trả thù nên liên tục bị hồng danh 17 lần. Diệp Sảng không một câu oán hận, thân là đại đội trưởng đội vận chuyển, không biết mệt mỏi vận chuyển thuốc cung cấp cho Yến Vân. Bạn Sảng Sảng đáng thương khi đó lại không chăm chỉ luyện cấp, level chỉ dừng ở con số 5. Trên đường đưa thuốc bị quái tấn công, cắn xé các kiểu giết chết N lần.

Đương nhiên, tình nghĩa giữa đàn ông thì không thể nói miệng mà thành. Mặc dù cho tới khi kết thúc thời kì close beta, Diệp Sảng cũng chỉ mới được level 7, cho dù bị quái quần ẩu chết qua vô số lần nhưng rất ít khi bị game thủ khác PK chết. Nguyên nhân chỉ có một. Vô luận là ai dám PK Diệp Sảng đều phải hỏi thăm khẩu súng trên tay Yến đại gia trước, nếu không, cho dù ngộ sát Diệp Sảng, Yến Vận cũng muốn cùng kẻ đó ngươi chết ta sống…

[gúm, edit xong đoạn này thấy tình củm hai anh thắm thiết gớm. Đây gọi là phu xướng phụ tùy, phu giết người phụ cướp của, anh Sảng không tiếc thân mình, thân chinh tiếp tay cho lão công tung hoành một cõi ha ha ha, còn anh Vân thì dù ngạo nghễ một phương cũng không quên người vợ hết mực lo lắng cho mình nơi quê nhà ấy há há há… xin lỗi chỉ là một con hủ nổi máu hấp]

Những chuyện cũ này đối với hai người bọn Diệp Sảng mà nói, kì thực cũng là một đoạn kỉ niệm đẹp đẽ trong game. Trước kia khi nhắc tới việc này, Yến Vân luôn nổi trận lôi đình, nhưng hiện tại hắn sẽ không. Một người ở thế giới thực, trước thì gặp phải chuyện sống đến chết, sau lại chết đến sống, vô luận là ai đều sẽ nhìn thấu hiểu tận rất nhiều thứ. Đối với Yến Vân mà nói, còn có thể sống mà quay lại game chính là lễ vật tốt nhất mà ông trời ban ân, còn lưu luyến chuyện cũ năm xưa làm gì?

Nói đi cũng phải nói lại, không phải chỉ là một ả đàn bà thôi sao?

Mĩ nữ trong Đệ Nhị Thế Giới có nhiều biết bao nhiêu? Anh phải có thực lực, có bản lĩnh, có trang bị, hoặc là có tiền, có quyền, có tài, hoặc là biết dỗ, biết ngon, biết ngọt sẽ lừa được, mĩ nữ sẽ khóc lóc tôn anh làm thánh.

Mĩ nữ như quần áo, huynh đệ như tay chân. Mất quần áo anh đau lòng, gãy tay chân thì chỉ sợ anh muốn kêu than đau đớn cũng không kêu nổi. Cái nào nhẹ cái nào nặng? Trong lòng người đàn ông hầu hết đều hiểu rõ.

Đêm tối u ám, trực thăng Bumble Bee lơ lửng trên một mảnh núi đá hoang dã. Mọi người đu xuống theo thang dây. Phạm tiên sinh là một tiểu chiến sĩ, chỉ theo đi để dẫn đường và xác nhận địa điểm. Ma Lạt Trư Đầu lấy đèn pin soi đất, tỉ mỉ phân tích các dấu vết bừa bãi trên mặt đất.

“Người rất đông, chỉ e là không dưới 100. Dấu chân đều hướng về phía bắc. Thần huynh đệ nói không sai! E là bọn chúng đi về phía di chỉ.” – Ma Lạt Trư Đầu cũng khá là chuyên nghiệp, vừa nói vừa đưa ánh mắt liếc về phía Diệp Sảng và Yến Vân.

Yến Vân vẫn còn hồi tưởng lại chuyện cũ, cười cười nói: “Nếu không thì chia thành hai tổ. Dù phải phân tán một chút nhưng sẽ không bị hoàn toàn trúng bẫy. Nếu Phạm tiên sinh không ngại thì theo tổ của tôi.”

Phạm tiên sinh: “Cầu còn không được!”

Ma Lạt Trư Đầu kinh ngạc nhìn Yến Vân một cái: “Vậy Hà huynh thì sao?”

Yến Vân cười: “Mọi người chúng ta đi theo mông cậu ấy là được!”

Ma Lạt Trư Đầu: “Ách?”

Diệp Sảng đã lấy Harley ra. Thân Moto kim loại trên đống đá vụn lóe ra ánh sáng, khí chất tựa như vị đại hiệp ẩn mình dưới bóng đêm, một khi ra tay chắc chắn tốc độc và lực lượng sẽ làm người ta hoa mắt thần trì. Kĩ thuật lái moto của Diệp Sảng quả nhiên không phải dạng vừa. Trên loại địa hình núi đá gồ ghề này, Harley tựa như một con chiến mã có linh tính, muốn leo núi liền leo núi, muốn tăng tốc liền tăng tốc, muốn thế nào liền như vậy.

Thấy Diệp Sảng cưỡi moto, bày ra kĩ thuật lái xe điêu luyện đùa giỡn trên núi đá, Ma Lạt Trư Đầu liền tưởng tượng nơi này là bên trong một tòa nhà cao tầng, phỏng chừng tiểu tử này có muốn lái xe phi lên cầu thang bộ cũng không phải việc gì khó. Nếu người nào hành nghề tạp kĩ, làm xiếc thú mà có kĩ năng này, đừng nói cưỡi moto lên lầu, muốn cưỡi moto trình diễn xiếc đi dây cũng được.

Sau khi lượn một vòng trở về, Diệp Sảng lắc đầu: “Phía trước ngay cả một con đường mòn cũng không có, tất cả đều là núi đá. Hay là mọi người ở phía sau đi chậm một chút, tôi lại đi về phía trước nhìn xem.”

Yến Vân gật gật đầu: “Vậy làm phiền mọi người lấy thẻ điện tử trên người ra.”

Ma Lạt Trư Đầu trầm giọng nói: “Mọi người ai có thẻ liền đưa hết cho Hà huynh!”

Đương nhiên không ai có ý kiến gì. Hơn mười chiếc thẻ rất nhanh đã nằm trong tay Yến Vân. Sau đó Yến Vân liền kích hoạt hình thức phát quang, gắn vào xung quanh moto. Trên mặt thẻ, những dãy hồng tự lần lượt hiện ra:

“Gia gia đây đang mộng-du-ing, thức thời thì cút ngay!”

“Lâm Lucy, đồ gái điếm, mau cút đi!”

“Cởi quần ra cho mọi người xem ngươi thật sự là con gái hay là nhân yêu?”

“Hôm nay ca khó chịu, đến đây cho ca giết luyện tay một chút!”

“Thực lực tạo ra kinh điển, vương giả tuyệt đối không phải ngẫu nhiên, mị lực của ca truyền lưu vĩnh viễn!”

“Đương đương đương đương đương, ngươi có biết cái gì gọi là đương đương đương đương đương hay không?” [cái này chắc chắn của Sảng ca ha ha]



Hồng tự trên thẻ bài phải nói thật sự hoành tráng, vô cùng hoành tráng, loại gì cũng có, tất cả đều ngạo mạn cực kì, ác độc cực kì. Harley dưới bóng đêm tựa như một chúa sơn lâm thủy tinh toàn thân phát ra tiên diễm hồng quang.

Ma Lạt Trư Đầu tán dương: “Tuyệt, biện pháp này thực tuyệt, tuyệt vời a!”

Nhưng nghĩ tới Diệp Sảng đơn thương độc mã tiến về phía trước, Ma Lạt Trư Đầu lại lo lắng: “Hà huynh, một mình huynh đi không sao chứ?”

Diệp Sảng không để ý đến hắn, nhấn chân ga một cái. Moto phát ra một tiếng nổ vang to đến mức toàn bộ khu khoáng dã này đều có thể nghe được. Harley như ngựa hoang mất cương, muốn tiêu sái bao nhiêu liền có bấy nhiêu.

Ma Lạt Trư Đầu mừng rỡ ôm chân Diệp Sảng: “Fuck, mua moto này ở đâu? Ngày khác lão tử cũng đi kiếm một con. Rất con mẹ nó chất!”

Ở bên cạnh lập tức có tiếng con gái vang lên: “Tiểu Dạ, có thấy không? Đàn ông phong cách như vậy mới gọi là đàn ông. Cưỡi moto, chơi súng trường, hút Hồng Tháp Sơn, đơn thương độc mã, dũng sấm thiên nhai, so với người đàn ông chơi súng lục kia còn cường hơn!”

Tiểu Dạ: “Song tỷ, tỷ xem trọng hắn, muốn có hắn sao?”

Song tỷ: “Muội lại phát hoa si à? Tỷ đây không phải đàn ông lái xe ferrari liền không thèm!”

Tiểu Dạ: “Nhưng mà Ngoạn ca cũng có xe đấy thôi!”

Song tỷ: “Xe đạp của hắn, tỷ nghĩ hay là thôi đi!”

Chơi Xong Chưa ở bên cạnh, nghe thấy thế liền thập phần phẫn nộ: “TMD, không phải tiểu tử này cũng chỉ là có con chiến mã Harley thôi sao? Hai người điên cuồng như vậy làm gì? Gần đây lão tử mới đổi xe. Nếu ta mang ra, đảm bảo hack chết đầu óc đám đàn bà con gái các cô.”

[Ngoạn ca và Chơi Xong Chưa là một, gọi ngắn thì Ngoạn hay hơn, nhưng gọi đầy đủ thì Chơi Xong Chưa thích hơn]

Song tỷ tò mò: “Xe mới là xe gì?”

Chơi xong Chưa: “98 năm bốn tay Santana!”

Song tỷ: “…”
Bình Luận (0)
Comment