Vô Địch Hắc Thương

Chương 223

Diệp Sảng liếc nhìn. Giữa khung cửa nhỏ lầu 1 của thần miếu xuất hiện một con sư tử lửa. Có lẽ đám Phủ Đầu Bang cũng không dự đoán được tình huống này, không ai có đủ phản ứng bình tĩnh, nhất thời toàn trường ồn ào. Nhưng Diệp Sảng vừa nhìn cũng biết con sư tử lửa kia nhất định là do Tiêu Sái Đi Một Hồi xuất ra. Rất rõ ràng, Tiêu Sái Đi Một Hồi cùng Chơi Xong Chưa ở cùng một tổ. Hai người này rất xui xẻo, cư nhiên đi trúng con đường dẫn tới cửa này. Nơi này Phủ Đầu Bang có mấy trăm người, đừng nói tiến vào giết người mà có vào được hay không mới là vấn đề.

Đám người xao động một lúc sau đó lập tức ổn định thế trận, hình thành một vòng vây hình quạt phạm vi nhỏ vây quanh cửa. Sư tử lửa nháy mắt đã bị các loại kĩ năng cấp thấp Băng Tiễn, Băng Hoàn tập kích sắp chết.

Ở trong địa đạo, Tiêu Sái Đi Một Hồi lại xuất ra một con hỏa diễm cọp. Xem ra gần đây việc tu luyện của hắn có tiến bộ, đã có thể xuất ra lão hổ. Nhưng chỉ một lão hổ biến dị có thể thông qua một tràng đuổi giết đánh cướp của nhiều người như vậy sao?

Trong địa đạo rất nhanh đã truyền ra tiếng súng. Đây nhất định là Chơi Xong Chưa đang nổ súng yểm hộ Tiêu Sái Đi Một Hồi đào tẩu.

Đám người đang xôn xao lại an tĩnh lại bởi vì Chim Trĩ bỗng hô to lên: “Các huynh đệ, tỷ muội, vừa rồi lão đại gửi tin nhắn nói đã có một công hội khác lọt vào, trong đó có kẻ thù cũ của chúng ta, Thần Kinh Thương. Người này âm hiểm giảo hoạt, quỷ kế đa đoan, thỉnh các huynh đệ, tỷ muội cẩn thận. Lão đại nói nếu ai có thể giết chết Thần Kinh Thương sẽ được thưởng 1000 tín dụng.”

“$%$....”

Mấy trăm người phía dưới lại bắt đầu nổ tung, quần tình trào dâng, xì xà xì xồ thảo luận.

Diệp Sảng quay đầu nhìn Yến Vân một cái. Yến Vân cười: “Cuối cùng bản thân lão tử cũng đã hot bằng ông. Lần sau tôi giết ông, sau đó tìm Lạc Hoa Lưu Thủy lĩnh thưởng. Lần sau nữa ông giết tôi rồi đi tìm bọn chúng lĩnh thưởng.”

Diệp Sảng cười nói: “Tôi nghĩ chúng ta vẫn sống thực tế một chút thì tốt hơn. Chi bằng hiện tại chúng ta tìm cách kiếm ít tiền!”

Yến Vân cười nói: “Đó cũng chính là ý của tôi!”

Diệp Sảng không nói thêm, lại lần nữa giương 98K lên. Hiện tại góc nhìn xuống dưới nhất định phải đạt tới 60 độ. Chỉ cần bất kì một trong ba tên đứng đầu kia đi tới, rơi vào tầm bắn, Diệp Sảng trước hết sẽ lấy mạng của hắn.

Thập Bộ Sát Nhất Nhân đã hiển lộ thực lực, nếu không một thương bắn trúng yết hầu thì không thể trí mạng hắn. Cho nên hiện tại Diệp Sảng nhất định phải chờ, đợi đến khi cột năng lượng biến mất, đợi đến thời cơ thích hợp xuất hiện.

Sniper muốn nhất kích tất sát thì điểm trụ cột vẫn là có thể chờ đợi buồn tẻ trong một thời gian dài mà không lơi lỏng trạng thái.

Mấy trăm người phía dưới đều cầm vũ khí gõ đánh lao xao trên vách tường, rõ ràng là đang tìm cơ quan. Yến Vân nhịn không được cười lạnh: “Một đám ngu xuẩn, cứ tìm như vậy thì cả tháng sau cũng không ra!”

Ba tên đứng đầu tuần tra tứ phía. 98K tựa như một con độc xà đang chờ được lên sàn diễn trên đỉnh đầu Faraoh. Chỉ số lay động đang hạ thấp từng chút.

Khoảng 1 phút sau, thanh âm Yến Vân trở nên trầm thấp vang lên: “Chú ý, hắn tới đây, bên phải.”

Ánh mắt Diệp Sảng chớp động. 98K bắt đầu chuyển hướng. Quả nhiên Chim Trĩ chậm rãi đi tới bên này từ lối vào thần miếu phía nam. Hắn hiển nhiên là lại đây tuần tra đám người phía này, xem đã tìm ra cơ quan chưa.

Chức nghiệp của Chim Trĩ Chi Lưu là khinh giáp chiến sĩ. Theo lý thuyết, độ nhanh nhẹn của hắn sẽ không thấp. Nhưng giờ phút này, trong mắt Diệp Sảng, tên này đi quá chậm như rùa bò. Đường chỉ chuẩn tâm T vẫn màu đỏ, có nghĩa là hắn vẫn chưa vào tầm bắn. Một khi hắn tiến vào tầm bắn, tuyến chỉ mới đổi màu xanh.

Diệp Sảng biết thời điểm khảo nghiệm mình đã đến. Bước tiến của Chim Trĩ Chi Lưu tuy rằng không nhanh nhưng trước năng lực của hắn thì đây là khảo nghiệm nghiêm trọng.

Loại kính ngắm của 98K là loại có thể phóng đại 3 lần. Nói đơn giản là rút ngắn tầm nhìn 3 lần. Khả năng phóng đại của kính ngắm cũng ảnh hướng rất lớn. Mỗi bước đi của Chim Trĩ được tính bằng mét thì tay Diệp Sảng phải dịch súng bằng đơn vị centimet. Nếu khoảng cách càng xa thì độ di động cổ tay của Diệp Sảng phải tính bằng milimet, thậm chí micromet. Tay của một người phải di động chuẩn khớp theo tần suất và quỹ tích di động của mục tiêu tới từng đơn vị nhỏ nhất như vậy, có thể nói chỉ cần sai nửa li đi ngàn dặm, một chút lỗi nhỏ cũng không thể để xảy ra. Huống chi Diệp Sảng lại ngắm vào đầu đối phương, vẫn là tầm bắn cực hạn.

Yến Vân cảm thấy Diệp Sảng đang hết sức chuyên chú, nhỏ giọng nói: “Có nắm chắc hay không?”

Diệp Sảng nhắm mắt trái, nói: “Cố hết sức!”

Yến Vân trầm giọng nói: “Cơ hội chỉ có một. Mặc kệ trúng hay không trúng, bắn xong mình bỏ chạy!”

“OK!” – Diệp Sảng vẫn còn ngắm.

Tuyến chỉ của chuẩn tâm T đã chuyển màu xanh, khoảng cách là 400m. Ngón tay đặt trên cò súng của Diệp Sảng đã hơi xúc động. Chim Trĩ ở phía dưới tựa hồ như không cảm thấy sát khí gì cả, vẫn không nhanh không chậm đi tới. Đột nhiên, “ba- xoẹt~”, tiếng súng vang lên. Thanh âm này tương đối độc đáo, giống như là tiếng mảnh vải bị xé. Tiếng “ba” vang lên trước nghe như vô lực, nhu nhược, nhưng tiếng “xoẹt” phía sau lại kéo thật dài. Toàn bộ động quật ai cũng có thể nghe thấy.

Trong tầm nhìn của kính ngắm 98K, gáy Chim Trĩ bị bắn thủng một lỗ. Máu tươi trào ra, hồng thương trị số bay ra lẫn trong màu máu đỏ: “134!”

Diệp Sảng ngạc nhiên. Không phải mình nổ súng! Chuyện gì đã xảy ra?

Chim Trĩ phản ứng cực kì thần tốc, sau khi trúng đạn lập tức nhảy sang bên cạnh, thuận thế lăn đi vài mét.

“Ba – xoẹt, ba – xoẹt, ba – xoẹt!”

Tiếng súng thần bí lại vang lên, liên tục ba phát đạn. Chỗ mặt đất Chim Trĩ lăn đi tóe ra hỏa tinh chói mắt. Diệp Sảng hoảng sợ. Mẹ nó, người này không ngờ dùng súng bắn tỉa bắn liên xạ. Ai mà bá vậy?

Nhưng càng bá hơn lại là Chim Trĩ. Khả năng phản ứng của tên này vượt khỏi dự kiến của hai người bọn Diệp Sảng. Hắn lăn vài vòng sau đó đứng lên, hỏa tốc chạy trốn về vách tường phía đông, kéo theo một tia ảo ảnh. Đây chính là kĩ năng thiên phú của khinh giáp chiến sĩ nhất giai tuyến Tật Phong Chiến Sĩ: Xung Phong!

Kĩ năng Xung Phong cùng với kĩ năng Tật Phong Bộ của chiến sĩ tam giai tuyến thích khách không khác nhau mấy, nhưng không có khả năng biến hóa đa dạng như Tật Phong Bộ. Chỉ là Xung Phong thật sự hoàn toàn dựa vào tốc độ, không hề có bất kì hiệu quả nào của nguyên tố.

Yến vân lạnh lùng nói: “Ở trên tường phía đối diện!”

Diệp Sảng nhấc nòng súng sang một bên, nhìn. Trên mặt Faraoh ở phía đối diện cư nhiên cũng có hai người đang ẩn núp, chính là Bắc Thần Tuyết cùng Hạ Luyến Băng. Bắc Thần Tuyết cũng ghé vào trên đầu Faraoh, trên tay bưng một trường thương màu vàng, tạo hình rất giống AK47, nhưng dài hơn AK47 rất nhiều, hình như là AK47 phiên bản gia cường.

“Đờ phắc!” – Diệp Sảng mắt thấy đã nắm chắc trong tay, kết quả lại bị hai nha đầu này đả thảo kinh xà.

Hiện tại Chim Trĩ đã chạy tới dưới mặt Faraoh. Súng của Bắc Thần Tuyết dù có bá thế nào cũng không có khả năng bắn vuông góc 90 độ xuống dưới. Mà vị trí kia lại vượt qua tầm bắn của Diệp Sảng.

“Mẹ!” – Yến Vân đấm một quyền lên tảng đá – “Chuyện tốt bị họ biến thành chuyện xấu!”

Quả nhiên, tất cả đám Phủ Đầu Bang đều tản ra, chen chúc núp ở phía dưới khuôn mặt phía tây. Một nhóm khác thì rúc vào lối vào tầng một của thần miếu. Phỏng chừng súng của Bắc Thần Tuyết cũng không thể bắn xa tới như vậy.

Lối vào tầng một, Dương Ca bỗng nhiên cười nói: “Còn tưởng là ai, hóa ra là Bắc lão đại cùng Hạ lão đại. Đã lâu không gặp! Đã lâu không gặp!”

Hạ Luyến Băng đứng lên mắng: “Cứt chó, ngươi còn mặt mũi chào hỏi cơ đấy!”

Dương Ca cười đến âm dương quái khí. Diện mạo hắn vốn hung ác, nham hiểm, ấn đường liền biến thành màu đen. Nhìn từ xa khí sắc của hắn tựa như tửu sắc quá độ. Nếu nhìn gần, ấn tượng đầu tiên trong mắt người ta chính là bộ dạng quỷ đói của hắn.

Dương Ca cười nói: “Bắc lão đại, nửa tháng không thấy, vừa mới xuất hiện đã dùng súng chào hỏi. Việc này cũng quá là làm mất hòa khí giữa hai nhà đi?”

Diệp Sảng cùng Yến Vân liếc mắt nhìn nhau. Hóa ra hai cô gái này là lão đại một công hội a. Cũng không biết là công hội nào ở khu Hoàng Kim? Xem từ vũ khí của hai cô nàng sử dụng đều là hàng nhất lưu a. Nhất thời hai người bọn Diệp Sảng liền chảy nước miếng, thèm nhỏ dãi. Trước còn dám cho mình là có vũ khí tốt à? Thật là thiên ngoại hữu thiên, thương ngoại hữu thương. Trang bị không có đồ tốt nhất chỉ có đồ rất tốt!

“Hòa khí? Bắc Đẩu Thất Tinh chúng ta với Phủ Đầu Bang các ngươi có cái hòa khí gì đáng nói?” – Hạ Luyến Băng rất tức giận, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng – “Đám chó các người nghĩ rằng mình là loại hàng gì? Còn dám đàm luận hòa khí với chúng ta?”

Dương Ca cười: “Không phải là cũng chỉ chơi một lần mất một mạng sao? Sao phải làm to chuyện thế?”

Người này hiển nhiên rất biến chiến thuật công tâm. Đối phương từ trên cao nhìn xuống, tầm nhìn cùng tầm bắn đều cực xa. Trước tiên cứ ổn định các cô trước đã.

Nhưng lời này lại càng khiến cho Hạ Luyến Băng thêm bốc hỏa: “Xú nam nhân, con mụ nó còn dám nhắc tới? Đúng, trong game có thể chơi thoải mái, cũng không bị hao tổn thất thoát. Ngươi chơi cũng không sao, nhưng ngươi chơi xong còn giết người bạo thi. Ngươi con mẹ nó còn là cao thủ Phủ Đầu Bang, như vậy cũng đáng mặt nam nhân đức hạnh?”

Hạ Luyến Băng cũng chẳng phải dạng hiền lành gì. Ngươi dám vô sỉ ta dám chửi. Mục đích không gì khác ngoài hạ thấp uy tín của Phủ Đầu Bang.

Đám người Phủ Đầu Bang cũng không biết là chuyện gì đang xảy ea. Nhưng vừa nghe cô nàng nói thế, tất cả mọi người liền hiểu rõ 7, 8 phần. Hiển nhiên là Dương Ca có “quan hệ” với một mĩ nữ của Bắc Đẩu Thất Tinh, xong rồi lại giết người ta, không những thế còn lột trang bị. Nói thật, cho dù hai người bọn Diệp Sảng cũng là loại vô sỉ đáng khinh, tâm ngoan thủ lạt cũng sẽ không làm ra loại chuyện xấu xa tới bậc này.

Yến Vân cau mày không nói lới nào. Diệp Sảng lại càng không thay đổi sắc mặt.

Dương Ca cười ha hả: “Là đức hạnh của ta không tốt? Cũng là các người tự mình làm lớn chuyện. Chính mình tự dâng tới cửa thôi. Tất cả mọi người đều đã là người trưởng thành, chuyện đó mọi người đều biết là để cầu cái sảng khoái thoải mái nhất thời. Chuyện xong rồi cô ta còn muốn khóc náo, nói cái gì mà theo đuổi tình yêu của cô ta, cô ta thích anh hùng… Ta nói thật đây chỉ là chơi một chút. Kết quả cô ta còn muốn đến Phủ Đầu bang nháo sự. Đây không phải là muốn chết sao? Hai lão đại các người dạy dỗ thủ hạ kiểu gì? Hay đây cũng là đức hạnh? Hạ lão đại, xem thứ cô mặc hôm nay, hay là cô cũng muốn chơi thử? Mùa hè đến, phụ nữ tự mình ăn mặc thiếu vải, không thể trách con mắt của đàn ông phạm thượng các cô. Các huynh đệ, mọi người nói có đúng hay không?”

Vô số đám đàn ông của Phủ Đầu Bang đều cười ha hả, ầm ầm trầm trồ khen ngợi. Hạ Luyến Băng bị hắn trách móc một trận, không cãi lại được, nhất thời tái hết cả mặt. Tính khí của Bắc Thần Tuyết dù tốt cũng không nhịn được. Ngón tay của cô nàng vừa động, tiếng súng lại vang lên. Nhưng khoảng cách này thật sự quá xa, căn bản không làm gì được đối phương.

“Hỏng rồi!” – Yến Vân bỗng nhiên nói.

Diệp Sảng nhìn về phía dưới mặt phía đông. Một đoàn quang mang đủ loại màu sắc xuất hiện. Hóa ra thừa dịp Dương Ca cố gắng nói chuyện kéo dài thời gian, hơn muời nguyên tố sư phía dưới đã hoàn thành chuẩn bị “khúc nhạc dạo” cho đại chiêu. Hơn mười pháp trượng cùng nhau bay lên trên. Tình cảnh hoành tráng xuất hiện.
Bình Luận (0)
Comment