Vô Địch Hắc Thương

Chương 236

Bởi vì bữa cơm trưa miễn phí rất phong phú, rất ngon nên đến lúc tan làm Diệp Sảng vẫn còn rất no, đồ ăn chưa tiêu hóa hết. May mà đúng lúc tối nay An Hi muốn đi theo Liễu tổng gặp khách hàng lớn, không có ai nấu cơm. Diệp Sảng lười ăn luôn, vác cái bụng no từ trưa cà lơ cà phất login. Lúc này Yến Vân đã ở phòng đấu giá trung tâm Thành Tín, thành Thải Hồng chờ đã lâu.

Gần đây Diệp Sảng cầm đầu nhóm ngưu quỷ xà thần đã quen, chỉ cần vừa login liền đi tới mấy cứ điểm gặp mặt xem có gì tốt thì tóm lấy. Bản thân cũng đi theo mọi người đục nước béo cò. Muốn kiếm trang bị làm ăn, chính đạo không làm được thì đi cửa sau.

Có vẻ như Tinh Tinh và Lôi Lôi vẫn ở cùng nhau từ tối hôm qua. Hiện tại Tinh Tinh đã đột phá level 35. Lôi Lôi cũng lên tới level 28. Nói thật, Diệp Sảng không thích kiểu liều mạng luyện cấp như các cô nàng vì như vậy rất buồn tẻ. Một ngày đi làm vốn đã mệt, buổi tối chơi game rồi còn muốn tìm buồn chán à? Cứ như vậy nhiều thì cuộc đời liền vô nghĩa a. Đương nhiên, với thuộc tính cùng trang bị toàn thân của Diệp Sảng hiện tại, tùy tiện tìm một đội ngũ cao thủ đi luyện cấp, phá tan cánh cửa level 35 chỉ là chuyện một, hai buổi tối.

“Phạm tiên sinh không cần đi nơi đó!” – Yến Vân giải thích – “Tiền thuê tôi đã lĩnh giúp ông. Những thứ Phủ Đầu Bang rơi ra cứ giao cho Thanh Tuyết là được. Thành Tín và Cách Lực đã bàn bạc với nhau. Chuyện bán đấu giá cứ để họ đảm nhiệm. Mặt khác Phạm tiên sinh đã trả tôi hơn 400 tín dụng tiền trang bị. Trước hết ông cứ cầm tiền. Tôi biết bây giờ ông đang hết tiền. Mà muốn giám định mấy món trang bị kia phỏng chừng cũng phải chi một khoản lớn!”

Diệp Sảng đã sớm nóng ruột: “Không thành vấn đề.”

Thanh Tuyết cũng đã chuẩn bị đầy đủ từ sớm: “Hà tiên sinh, Thần tiên sinh, chúng ta tới trung tâm giám định thôi. Nơi này không tiện.”

Tinh Tinh hôm nay có vẻ cũng rất gấp gáp: “Trên tay tôi cũng có mấy món hàng cao cấp muốn giám định.”

Thanh Tuyết thản nhiên cười: “Đương nhiên chúng tôi hoan nghênh khách quý như Tinh Tinh tiểu thư.”

Diệp Sảng cụp mắt: “Mới vài ngày Thành Tín đã phát triển như vậy, cư nhiên còn mở cả trung tâm giám định.”

Thanh Tuyết cười nói: “Hà tiên sinh cứ yên tâm. Lần này giám định đại sư là người có cấp bậc cao nhất toàn Thải Hồng, muốn giám định trang bị cấp anh hùng cũng không thành vấn đề. Hà tiên sinh không cần lo phải chạy vạy như lần trước!”

“Vậy là tốt rồi! Vậy là tốt rồi!” – Diệp Sảng mặt mày hớn hở.

Trung tâm giám định do người chơi mở cũng không khác trung tâm phục vụ trong thành lắm nhưng hệ thống quy định phải phí giám định rất cao. Nhưng Diệp Sảng là khách quen của Thành Tín nên giám định ở đây sẽ mất ít tiền hơn đi trung tâm phục vụ nhiều. Mặc dù vậy nhưng bây giờ trong người Diệp Sảng có biết bao nhiêu là trang bị nha? Thứ kém nhất cũng là đồ cấp tinh anh, phí giám định tuyệt đối sẽ nhiều, cộng lại là vô cùng khủng bố.

Tuy rằng Diệp Sảng cùng Yến Vân đã chuẩn bị tâm lí nhưng khi một người chơi trẻ tuổi dễ nhìn đi ra, cầm kiện tinh anh thứ nhất trong tay, câu nói đầu tiên của người đó đã khiến Diệp Sảng và Yến Vân muốn ngất luôn: “Phí giám định kiện này là 3 tín dụng.”

“Cái gì? Đắt vậy? Có lầm hay không?” – Diệp Sảng chấn động, ngẩng đầu hỏi – “Đây là cái gì?”

Người ưa nhìn đó giơ một thứ giống như ống đèn huỳnh quang dùng để giám định trang bị lên quan sát: “Tinh thể chiến đấu của kĩ thuật sư, level 20, cấp tinh anh, có hiệu quả tiết kiệm 50% năng lượng. Nếu là người khác tôi phải thu 5 tín dụng. Mọi người tìm đâu ra chỗ nào thu phí các người rẻ như vậy?”

Yến Vân gật gật đầu. Vị này tên là Soái Suất Ngưu. Giám định sư dễ nhìn này đúng là đã chiếu cố hai huynh đệ hắn rất nhiều.

“Còn kiện này?” – Diệp Sảng lại lấy ra một đôi găng tay cấp tinh anh.

Soái Suất Ngưu cầm ống giám định quét xạ tuyến, hồi lâu mới nói: “5 tín dụng. Đấu sĩ cấp 23 trở lên có thể dùng. Lực công kích 60-80. Rất lợi hại. Nếu đấu sĩ mang đôi găng tay này vào đánh người hệ du hiệp như mọi người liên tục 5 quyền sẽ gây tai nạn chết người. Mọi người có thể tránh thoát ngũ liên kích của đấu sĩ được không?”

“Không thể!” – Diệp Sảng cùng Yến Vân lắc đầu.

“Kiện tiếp theo!” – Soái Suất Ngưu giơ tay.

Diệp Sảng đặt lên một đôi giày, cõi lòng đầy chờ mong nhìn Soái Suất Ngưu. Nhưng ai đâu hay Soái Suất Ngưu chắc chắn muốn để bạn Sảng Sảng thất vọng: “5 tín dụng. Triệu hoán sư cấp 25 trở lên. Thuộc tính là nhanh nhẹn +10, cảm giác +50.”

“Cho chị Yến Vụ giữ đi!” – Diệp Sảng bất đắc dĩ ném giày cho Yến Vân.

Yến Vân cũng rất buồn bực, cất giày: “Chị Vụ của ông hai ngày nay đang luyện cấp giống như bị điên!”

Diệp Sảng đưa lên một kiện trang bị cấp thần thánh. Soái Suất Ngưu như biết Diệp Sảng đang nghĩ gì, sau khi quét hình một lúc liền thở dài nói: “Không thể trách tôi!”

“Vì sao?” – Diệp Sảng ngạc nhiên.

Soái Suất Ngưu đem dây chuyền ném cho Diệp Sảng: “50 nguyên, tự xem đi!”

Diệp Sảng vừa nhìn liền suýt thì hộc máu:

Ma Đạo Hạng Liên (cấp thần thánh).

Yêu cầu cấp bậc: 25.

Yêu cầu chức nghiệp: khinh giáp chiến sĩ.

Thuộc tính: tinh thần +50; cảm giác +70.

Diệp Sảng mãi không phục hồi được tinh thần, mờ mịt nói: “Cái này tính sao?”

Soái Suất Ngưu căn bản không cho Diệp Sảng chút mặt mũi: “Không ra gì, đồ rác rưởi mà thôi!”

Sợi dây chuyền cấp thần thánh Ma Đạo đúng là quái đến thái quá. Anh nói nó là đồ rác rưởi, nhưng nó lại được tặng cho danh hiều cấp thần thánh. Anh nói nó là đồ tốt nhưng thuộc tính và yêu cầu của nó lại quá lệch đũa. Thêm tinh thần đối với khinh giáp chiến sĩ vẫn có thể nói là khá tốt, có thể đánh lâu dài mà không biết mệt. Nhưng thêm cảm giác thì lại thành đồ bỏ. Một khinh giáp chiến sĩ đi thêm cảm giác, mà lại +70 làm cái mẹ gì? Khó trách người ta chỉ lấy có 50 nguyên phí giám định.

“Con mẹ nó!” – Diệp Sảng nắm dây chuyền ngẩn người. Xử lí thứ này như thế nào mới là vấn đề lớn bây giờ.

Lôi Lôi ở một bên chớp chớp mắt: “Sư phụ, nếu sư phụ thấy dây chuyền này không tốt thì chi bằng bán cho con đi!”

Diệp Sảng còn chưa trả lời, Tinh Tinh đã chen vào: “Nói cái gì vậy? Người một nhà bán cái gì mà bán? Hắn dù gì cũng là sư phụ của muội, nghèo thì có nghèo một chút nhưng cũng không tặng muội lấy một món lễ vật thì quá đáng quá.”

Yến Vân buồn rầu nói: “Diệp tử, cứ đưa cho tiểu Lôi cũng tốt. Dù sao chúng ta cầm cùng không dùng được, bán cũng không bán được. Cứ để xó thì lại lãng phí.”

Diệp Sảng nghĩ một chút cũng thấy đúng. Vì thế Lôi Lôi vui mừng phấn khởi nhận lấy dây chuyền, yêu thích đến nỗi không ngừng ngắn nghía, trông qua chẳng khác gì nhặt được vàng. Nhìn mặt cô nàng là biết cô nàng đang vô cùng sung sướng.

Diệp Sảng vô cùng đau đớn nói: “Đồ đệ a đồ đệ, con đặt ra mục tiêu theo đuổi lớn một chút đi! Mới có một món trang bị như thế đã cao hứng như vậy. Aiii, phụ nữ vẫn luôn dễ dàng thỏa mãn a!”

Hai kiện thần thánh kế tiếp Diệp Sảng cũng không thèm nhìn, chỉ quăng lại một câu giống như trước: “Cho chị Yến Vụ giữ đi!” 

Yến Vân càng thêm buồn bực. Nhiều trang bị tốt như vậy thế nhưng không có một kiện nào thương thủ dùng được. Lần này quá là tiếc rồi. Hai kiện trang bị của triệu hoán sư là vòng tay và nhẫn. Hắn và Diệp Sảng hoàn toàn đang vung tay trải đường tương lai cho Yến Vụ a.

Kiện cấp thần thánh thứ 4 là một cây cung. Tạo hình cây cung này cực kì nhẹ nhàng, linh hoạt, mới mẻ, độc đáo. Thân cung khảm đầy tinh thể bảo thạch. Dây cung mỏng như sợi tóc. Tinh Tinh vừa thấy, hai mắt liền sáng lên như đèn pha ô tô: “A Ngân, tiểu tử nhà mi gần đây càng ngày càng trâu rồi, cư nhiên có thể lấy được cung cấp thần thánh. Nhớ ngày đó mi vẫn còn là một tên tiểu thái điểu, hôm nay đã bùng nổ thành gà mẹ rồi a. Khửa khửa…”

Cô nàng vừa nói vừa đưa một tay tới. Phí giám định của cây cung này rất cao.

Giáng Lôi cung (cấp thần thánh).

Yêu cầu cấp bậc: 35.

Yêu cầu chức nghiệp: cung thủ nhất giai hệ du hiệp. 

Yêu cầu lực lượng: 200.

Lực công kích: 300.

Thuộc tính: HP +30.

Kĩ năng: Lạc tinh tiễn trận.

Thuộc tính của cây cung này tuy rằng đơn giản muốn chết nhưng lại rất mạnh, mạnh đến nỗi quả thực không người nào tưởng tượng nổi. Điều kiện sử dụng cũng đủ để nói rõ món lợi khí này bá đạo đến nhường nào. Thêm nữa, lực công kích cơ bản là 300 điểm. Tinh Tinh cô nương có 230 điểm lực lượng, hơn 130 điểm viễn trình. Nếu kết hợp với Thiết Luyện Tiễn trên người cô nàng thì thành cái dạng gì? Một tiễn đánh ra 660 điểm thương ổn. Mẹ nó, so với uy lực của 98K có khi còn mạnh hơn. Mà tầm bắn ít nhất là 200m. Nếu Tinh Tinh sở hữu cây cung này, cô nàng liền hoàn toàn giống như là súng máy, linh hồn phụ thể của thương thủ. Nếu như lại thêm cả có thể bắn một kích tinh chuẩn hiểu ý gì gì đó… Diệp Sảng không dám nghĩ bởi vì như vậy rất đáng sợ.

“A Ngân, mọi người đều là anh chị em đã lâu. Nói thế nào anh cũng phải nhường cây cung này cho em.” – Tinh Tinh cô nương cư nhiên xưng huynh gọi muội với Diệp Sảng.

Diệp Sảng bất an giật giật mí mắt: “Gì? Bây giờ cấp bậc của mi cao hơn ta, trang bị cũng tốt hơn ta, còn muốn cướp cung của ta?”

Tinh Tinh tức giận nói: “Mi là một thương thủ giữ cung làm gì? Phí của trời!”

Diệp Sảng vô sỉ vươn hai đầu ngón tay chà xát a chà xát. Tinh Tinh tức giận nói: “Đồ gia hỏa, thấy tiền là sáng mắt. Được rồi, muốn bao nhiêu?”

Diệp Sảng: “Để ta nghĩ xem… Hiện trên người ta mới có 400 tín dụng, còn nợ Thiếu Gia bên kia 2400 tín dụng. Ta muốn trả nợ!”

Tinh Tinh trợn hai mắt: “Mi muốn 2000?”

Diệp Sảng nhắm mắt lại gật đầu, mặt đầy thỏa mãn, thoải mái.

Tinh Tinh kêu to: “Nằm mơ! Không thì thôi! Soái Suất, xem hộ tôi hai kiện trang bị!”

Nói xong, cô cũng đưa lên một đôi giày lóe lam quang, hiển nhiên cũng là trang bị thần thánh.

Soái Suất Ngưu xem xét một hồi bèn gật đầu: “Ừm, cái này rõ ràng tốt hơn dây chuyền vừa rồi rất nhiều!”

Giày Bạch Vân (cấp thần thánh).

Yêu cầu cấp bậc: 25.

Yêu cầu chức nghiệp: thương thủ.

Thuộc tính: nhanh nhẹn +25; né tránh +20%; phòng ngự +10; kháng lực +5.

Nhìn đến thuộc tính của đôi giày, Diệp Sảng và Yến Vân đồng thời híp mắt lại. Giày này nhìn qua không có gì đặc biệt nhưng trên thực tế thuộc tính lại tốt đến mức làm người ta chảy nước miếng ròng ròng.

Mọi người đều biết, yếu điểm của trang bị trong Đệ Nhị Thế Giới khó đạt được nhất không phải là cấp bậc mà là những thuộc tính bạo kích, né tránh, đón đỡ. Những thuộc tính này không có cách nào tu luyện, nhất định phải dựa vào trang bị. Hệ thống có quy định chia né tránh thành các cấp bậc 33%, 66% và 99%. Nếu một người có tỉ lệ né tránh là 20% không có nghĩa là đối phương cứ xuất 5 kích lại miss 1 kích mà là tùy cơ sinh ra. Khả năng cả 5 kích đều trúng là rất lớn. Ví dụ lấy đối phương bắn súng làm điển hình. Nhưng tỉ lệ né tránh lên 30% thì chắc chắn cứ 3 kích lại có 1 kích phải miss. Đứng trước đại chiêu thì né tránh không có tác dụng, nhưng đối với công kích bình thường thì tác dụng rất lớn. ai cũng biết khi bị một nhóm lớn địch nhân vây khốn, tỉ lệ né tránh, trên cơ bản, chẳng khác nào bùa hộ mệnh. Không ngờ đôi giày này còn kèm theo 20% tỉ lệ né tránh, chỉ cần kiếm thêm vài món trang bị có né tránh để cộng dồn vào thành 33 thì chính là mua bảo hiểm nhân thọ cho mình a. Mà điều kiện còn ghi rõ là chỉ thương thủ mới có thể dùng a.

Diệp Sảng không cuống lên mới lạ: “A… ha ha… ha ha ha… Tinh Tinh cô nương này, chúng ta…”

“Cút ngay! Bây giờ ta không thèm để ý tới mi nữa!” – Tinh Tinh cười hắc hắc.

Hôm nay Yến Vân cái gì cũng thiếu, vào thời điểm này cũng không thể làm kiêu: “Tinh Tinh, Thần đại ca của mei mei chẳng có gì, mà bây giờ mới lên level 25. Mei mei nói ca phải làm sao bây giờ?”

Tinh Tinh nhìn nhìn Yến Vân, sau đó lại đưa ánh mắt liếc về phía Diệp Sảng, ý tứ rất rõ ràng: “Muốn giày đúng không? Vậy lấy Giáng Lôi đổi nha!”

Diệp Sảng hối hận tận tâm can, đau đớn la lên: “Lỗi của tôi! Hoàn toàn là lỗi của tôi!”
Bình Luận (0)
Comment