Vô Địch Hắc Thương

Chương 244

“Crắc – Crắc”.

Tiêu Dao Tán Tiên cùng Kiếm Thập Tam đem kiếm chặt đổ một cây đại thụ bên hồ. Tiếp đó hai người lại vung tay múa mấy cái, nhánh cây to nhỏ bị lọa bỏ. Thân cây đại thụ tròn tròn lững lờ nổi trên mặt nước. Hai người thả người một cái nhảy lên, mỗi người đứng một đầu. Sau đó hai người dùng kiếm chống vào tảng đá bên bờ, đẩy mạnh một cái. Thân cây rất nhanh trôi về phía giữa hồ. Vừa trôi xa bờ không bao xa, mặt nước liền sinh ra một cỗ lực cản kỳ dị. Thân gỗ chẳng những không tiến vào thêm nửa phần mà ngược lại còn tự động lui về phía sau, rất nhanh đã quay lại tới bờ.

“Chuyện gì xảy ra?” – Tiêu Dao Tán Tiên kinh ngạc.

Nhất Chưởng Sát Nhân cười khổ: “Ta không thể không nói biện pháp của hai người rất tốt, nhưng ta rất tiếc. Chúng ta đều đã thử qua các cách, nhưng thế nào cũng vô dụng!”

Tiêu Dao Tán Tiên: “Ý ngươi nói cỗ chấn lực này là do tượng đá phát ra để ngăn cản game thủ tới gần?”

Nhất Chưởng Sát Nhân lại nói: “Trừ phi ngươi có thể phi hành. Nếu không, muốn tới bằng đường nước thì vô luận ngươi dùng phương pháp gì cũng không được!”

“Phải không?” – Tiêu Dao Tán Tiên cười lạnh – “Nơi này không có thủy cùng phong nguyên tố sư?”

Đáp án đương nhiên là có. Tiêu Dao Tán Tiên sau khi nói vài câu lại nhảy lên khúc cây đi lại. Lần này cũng vậy, chỉ mới đến một nửa thì chấn lực kỳ lạ lại xuất hiện. Hai nguyên tố sư trên hai khúc cây khác sử dụng nguyên tố tạo sóng to gió lớn, đẩy mạnh hai người đi lên.

Đây đúng là cách hay. Hai khúc cây tiếp tục tiến lên dưới sự thúc đẩy của nguyên tố. Tuy rằng tốc độ rất chậm nhưng tốt xấu gì cũng một mét lại một mét tới gần. Bất quá tốc độ cũng càng ngày càng chậm. Hai nguyên tố sư càng lúc càng cố sức, trên trán không ngừng chảy mồ hôi hột, hiển nhiên là đã dốc toàn lực.

Đột nhiên, hai tiếng “crắc” vang lên. Hai khúc thân cây rốt cục cũng không chịu nổi sức ép của gió và nước, trọng tâm đứt gãy. Hai khúc cây nháy mắt vỡ tan thành vô số mảnh gỗ. Tiêu Dao Tán Tiên cùng Kiếm Thập Tam sau khi rơi xuống nước lập tức bị nước hồ đẩy trôi trở về.

“Kỳ lạ!” – Tiêu Dao Tán Tiên lắc lắc mái tóc ướt sũng.

“Lại thế nữa!” – Kiếm Thập Tam nổi khùng – “Khoảng cách đã rất ngắn, ai đó lại trợ giúp một phần lực thì ta có thể tiến lên rồi!”

“Vậy hãy để huynh đệ ta tới giúp ngươi!” – Nhất Chưởng Sát Nhân nhìn thoáng qua Phương Nhã Văn – “Phải chăng cũng đến lúc Thi lão đại nói phương pháp rồi?”

Phương Nhã Văn gật gật đầu: “Trên Vương Miện có ba viên bảo châu màu hồng [đỏ], lam, lục. Ấn viên màu lam, sau đó lấy vương miện xuống!”

Lại một khúc thân cây thô to được thả xuống mặt nước. Lần này vì sợ khúc gỗ không chịu được sức ép nên Kiếm Thập Tam chọn một thân cự mộc. Nguyên tố sư tăng từ 2 lên 4. Trên một thân gốc khác là Kiếm Thập Tam cùng Nhất Chưởng Sát Nhân. Hai người nhanh chóng tiến vào sâu trong hồ. Nhất Chưởng Sát Nhân nhấc tay hung hăng nện vào sau lưng Kiếm Thập Tam một quyền. Kiếm Thập Tam tá lực đả lực, cả người bay lên trời, nhảy xa hơn 10 mét, leo lên tượng đá tinh linh. Mọi người hai con mắt sáng rực lên.

Lúc này Diệp Sảng cùng Tinh Tinh vừa lúc bò lại vách núi mặt bắc. Tinh Tinh tóc tai bù xù, tinh thần rất sa sút, cả hai hốc mắt đều hồng hồng.

“Quên đi, đừng quản chúng nữa!” – Diệp Sảng ngồi xuống bên cạnh cô – “Ngay từ đầu ta đã biết Nhân Giả Tiên Tử cùng Tô Kỳ Nhĩ đều không phải là người tốt!”

Tinh Tinh tức giận nói: “Vậy vì sao mi không nói sớm?”

“Không phải bây giờ ta đã nói rồi sao?”

Tinh Tinh nổi đóa: “Chẳng lẽ bây giờ còn chưa muộn?”

Diệp Sảng: “Vốn là sớm mà, trời cũng mới tối chưa bao lâu!”

Tinh Tinh dở khóc dở cười: “Thế này mà gọi là sớm?”

“Nhiều lời!” – Diệp Sảng nói – “Mi còn muốn chờ tới hừng đông? Người ta đã sớm không tốt với mi!”

Hắn ba hoa chích chòe, nói đông nói tây cùng Tinh Tinh, nói trắng ra là đang an ủi cô nàng. Tinh Tinh biết Diệp Sảng vốn đến kiếm chuyện để vơ vét, hiện tại đã không thành nên bồi cô nói chuyện phiếm. Nhân Giả Tiên Tử có thể vì sự nghiệp trong game mà hất cô sang một bên, nhưng Diệp Sảng lại vì để cô vui vẻ mà không quản trang bị tiền tài. Đều là người, nhưng sự khác biệt chính là như vậy.

“Mi có biết bài hát tên là “Dạ thiên” không? Tôn Yến hát cái gì? Thật nhiều năm trước lão ca đã hát như thế nào?” – Diệp Sảng lại bắt đầu nhảm nhí – “Trời đen đen, đen đen, đen đen đen, đen đen đen đen…”

Tinh Tinh nhịn không được lập tức nín khóc mỉm cười: “Đồ ngốc, ta sớm đã nói mi chính là kẻ ngốc!”

Diệp Sảng cười ha hả: “Mi là thần tiễn hiệp lữ, hành tẩu giang hồ, thay trời hành đạo, khoái ý ân cừu, có thể so với…”

Hắn còn chưa nói hết câu, trong hồ bỗng nhiên bùng phát hào quang. Kiếm Thập Tam đã gỡ vương miện xuống, toàn thân tinh linh đã tỏa ra kim quang. Trộn lẫn với kim quang là các đốm sáng lộn xộn. Dường như tinh linh sống lại.

“Thành hình rồi?” – Diệp Sảng ngạc nhiên.

Tinh Tinh nói: “Bọn họ không chết không được!”

Diệp Sảng tò mò: “Vì sao?”

“Bởi vì quá nhiều người.”

Diệp Sảng bừng tỉnh đại ngộ. Đạo lý kia rất đơn giản. Nơi này tập hợp bao nhiêu người? Con boss thủ vệ chìa khóa thành hình cũng căn cứ vào nhân số cùng thực lực những người đang có mặt ở đây. Phương pháp duy nhất chính là thằng nào cầm chìa khóa thì mau chạy.

“Chìa khóa Kim Nguyệt Chi cũng giống như chìa khóa Ngân Nguyệt Chi, quá khó để lấy được. Ngân Nguyệt Chi khảo nghiệm người chơi bằng khả năng thích ứng và xử lý điều kiện địa hình nên lần trước chúng ta mới lấy liền tay như thế. Nếu Kim Nguyệt Chi cũng dễ lấy như vậy thì ta đã tới từ sớm, không cần phải để họ đến nhiều người như vậy.” – Tinh Tinh trầm giọng – “Bởi Kim Nguyệt Chi không có vật phẩm đặc thù nên nhất định phải mất hơn 30 phút mới lấy được.”

Diệp Sảng biết về khoản nghiên cứu cơ quan các loại, Tinh Tinh có thể đấu một trận với Yến Vân. Nói như vậy chỉ sợ đa số người ở đây đều phải ra tay cướp đoạt. Diệp Sảng bỗng nhiên hiểu vì sao Nhất Chưởng Sát Nhân lại tụ tập nhiều người tới đây như vậy. Dụng tâm tên này thực đáng sợ. Đây mới thực sự là người âm hiểm.

Trong Đệ Nhị Thế Giới, vật phẩm đặc thù đều được hệ thống đầu não hạn chế rất chặt chẽ, chủ yếu là để ngăn chặn những kẻ lừa đảo linh tinh, cặn bã. Nói đơn giản là vật phẩm đặc thù chính là thứ anh có thể đem cất vào trong túi Càn Khôn hoặc balo chuyên dụng. Nếu anh không sử dụng mà đi giao dịch hay vứt bỏ thì sau khi logout rồi lại login, thứ đó sẽ tự động quay trở lại trong balo của anh. Như vậy cho nên có rất nhiều lúc Diệp Sảng cùng Yến Vân cứ thoải mái ném thương luyện chiến thuật phi đâm gì đó căn bản là vì không sợ trang bị bị rớt.

Địa hình trong Đệ Nhị Thế Giới quá mức hung hiểm phức tạp. Người chơi muốn đem trang bị bỏ tạm đi cũng khó trừ khi bị người ta giết rồi lột mất, lúc đó cũng không thể trách người khác. Nhưng có rất nhiều tình huống đặc biệt phát sinh thì không có vật phẩm đặc thù. Vào lúc ấy dù anh có lấy được trang bị thì cũng không cách nào sử dụng, càng không thể cất vào trong bọc của mình. Nói cách khác, đồ anh cầm trên tay có thể tùy thời tùy chỗ bị người khác cướp đi.

Như vậy, chờ sau 30 phút đồng hồ, vật phẩm đặc thù liền chuyển sang trạng thái free. Lúc này người nào cầm trong tay thì thứ đó sẽ thuộc quyền sở hữu của người ấy. Đợi thêm 30 phút nữa nếu không có ai cầm, vật phẩm sẽ tự động biến mất, bị hệ thống đầu não thu hồi.

Chìa khóa Kim Nguyệt Ngân này nếu do một hay một số ít người giữ trong tay, thế tất nan địch, nhiều cao thủ tranh nhau như thế, khẳng định trong hỗn loạn sẽ có cao thủ có thể cướp đi. Đây mới thực sự là đục nước béo cò.

Diệp Sảng thở dài: “Không sao, sau này còn có nhiều cơ hội phát tài! Chúng ta xem cuộc vui đi!”

Mắt Tinh Tinh đỏ lên: “A Ngân, ta biết là do ta không tốt. Nếu không phải vì ta tự nhiên xuất hiện thì hiện tại chúng ta đã không cách xa bên kia như vậy. Vốn ta có cách đoạt được Ngân Nguyệt Chi kia vào tay nhưng hiện tại…”

“Không sao!” – Diệp Sảng không kìm lòng được vỗ vỗ bả vai cô – “Giữa hai huynh muội chúng ta còn phải nói lý lẽ này kia làm gì? “Mây” không sao là được rồi. Tốt xấu gì Giáng Lôi Cung cũng là “cưa cừa” đưa cho “mây mầy”. Vạn nhất mà “mây mầy” chết rơi mất thì sao?”

“Phi, ai thèm là huynh muội với mi? Ta mới không thèm làm huynh muội với mi!” – Tinh Tinh nhổ phì phì nói.

Lúc này tượng đá hoàn toàn biến thành một đoàn cường quang màu vàng bay thẳng lên trời. Toàn bộ tuyết phong đều bị điểm sáng bừng lên. Kiếm Thập Tam không gắng gượng nổi, rơi xuống nước.

Từ trong cột sáng quả nhiên xuất hiện một vật phẩm bộ dáng liêm đao, toàn thân phát ánh sáng hoàng kim làm cho người ta hoa mắt thần trì. Hai người Diệp Sảng ở rất xa cũng không mở mắt nổi.

“Xuất hiện rồi!” – Nhất Chưởng Sát Nhân tinh thần chấn động, hô lớn – “Thập Tam ca, ngươi gần nhất, lấy đi!”

Kiếm Thập Tam từ mặt nước lò dò xuất hiện. Trên mặt toàn là vẻ sợ hãi. Cỗ chấn lực trong nước vừa rồi đã thay đổi, dường như biến thành hấp lực hướng ngược lại. Vừa rồi đi tới bị cản, bây giờ thì thân bất do kỷ mà bị hút lại, vô luận là anh dùng sức thế nào cũng không tác dụng. Lấy kinh nghiệm của Kiếm Thập Tam phán đoán, hắn biết trong đó nhất định có vấn đề. Cho nên, hắn có chút bối rối. Nhưng hiện tại chìa khóa đang ở trước mắt, không lấy thì phí. Kiếm Thập Tam xuôi dòng bơi đi, dứt khoát tháo chìa khóa xuống.

Quả nhiên, chuyện không hay xảy ra. Toàn bộ tuyết sơn Tiên Tung Lâm “oanh ong ong” lay động, đất rung núi chuyển. Mỗi người ai cũng nghe được âm thanh hệ thống: “Cường đại chiến sĩ, ngài đã kích hoạt boss thần cấp level 50 Bạch Diệu Sứ Giả!”

Trong não mỗi người đều “oanh” một tiếng. Thần cấp level 50! Nói thật, ở đây trừ mấy cao thủ cấp level 40 trở lên ra, những người khác ngay cả ý niệm chống cự trong đầu cũng không có, tứ chi lập tức nhũn ra. Một nhóm level 30 trở lên đi đối phó với boss thần cấp level 50, muốn có thể vượt cấp giết boss thì phải có gì? Trang bị cấp anh hùng? Sáo trang cấp mộng ảo? Những thứ này đều phải từ level 35 trở lên mới có thể có. Nếu không có chúng, ít nhất anh cũng phải có nghịch thiên đại chiêu thần cấp hoặc là tổ đội diễn luyện rất nhiều lần. Nếu không thì… “tin Xuân ca, thành suốt đời!”

“Ném chìa khóa lại đây!” – Nhất Chưởng Sát Nhân lại gầm thét.

Kiếm Thập Tam cũng tuyệt đối không ngốc. Hắn ném cho mới là lạ. Hắn biết cứ cầm thứ này trong tay mới an toàn. Nếu đưa cho Nhất Chưởng Sát Nhân rồi thì hắn sẽ sống chết mặc bay. Kiếm Thập Tam lăn lộn giữa cao thủ quần trung đã lâu, sớm đã thấu hiểu bản chất đám người nham hiểm này. Cho nên, hắn liều mạng bơi vào bờ hồ. Nhưng hấp lực thật sự quá mạnh mẽ. Mặc dù hắn đã cố gắng bơi nhanh nhất có thể nhưng tốc độ lại giống như sên bò. Cho hắn nửa giờ cũng chưa chắc đã bơi tới bờ.

Lúc này cột sáng biến mất, tâm mỗi người đều run rẩy. Trên khoảng không giữa hồ xuất hiện một quầng sáng. Từ trong quầng sáng cũng chỉ thấy được một đôi mắt màu trắng: “Tự tiện xông vào thánh địa, tất cả mọi người nhất định đều phải dùng máu hiến tế!”

Đôi mắt đó bỗng nhiên xuất ra hai thanh phi kiếm màu trắng. Thanh kiếm lập tức lao nhanh về phía lưng Kiếm Thập Tam.

“Phốc! Phốc!”

Trên bờ hồ, rất nhiều người hai mí mắt giật giật.

Hồng thương trị số:

“-1000!”

“-1000!”

Nước giữa hồ nhất thời bị máu thấm đen một mảng lớn. Kiếm Thập Tam ngay cả hừ cũng không kịp nhả một tiếng. Thi thể nổi lềnh bềnh trên mặt nước. Chìa khóa cũng bị hắn buông ra, trôi nổi trên mặt nước. Hấp lực tựa hồ không có tác dụng với vật phẩm, trang bị, nhưng lại có hiệu quả rất mạnh với nhân loại.

Kiếm Thập Tam đột nhiên bị miểu sát thảm như vậy, toàn bộ mọi người đều thức tỉnh. Các loại vũ khí, kĩ năng liền cùng nhau nổi lên như bão. Thương tổn trị số càng làm cho người ta thêm sợ hãi. Đa số đều là số có một chữ số, mà lại không vượt quá 5 điểm. Trong đó miss là nhiều nhất. Tỉ lệ né tránh của con boss này ít nhất cũng 66% trở lên, mà HP lại còn lên tới 20000.

Nhìn bên hồ vô số kĩ năng hoa lệ nở rộ, con mắt Diệp Sảng đăm đăm: “Thế này thì đánh cái lông a. Quên đi, chúng ta đi đi?”
Bình Luận (0)
Comment