Vô Địch Hắc Thương

Chương 270

U Linh vẫn bình thản trôi trong đêm đen. Trong kim khố, Diệp Sảng lẳng lặng nghe rõ từng chữ.

Hải Dương Cầm Sư đều đều nói: “Ta nói trước về quy trình. Cậu nên biết ra khơi không phải là chuyện dễ. Đầu tiên, cậu cần có hậu phương duy trì kỹ thuật cùng tài lực. Đây không phải là điều mà người bình thường có thể làm được, cũng không phải một cái công hội rác rưởi mang danh có 1800 người tự xưng vương xưng bá có thể đạt tiêu chuẩn. Tỷ như Hải Thần chúng ta vừa xử lý chính là loại tàu vô cùng đắt tiền.”

Cờ Lê cười nói: “Cá nhân ta đánh giá, cái loại chiến tàu đó ít nhất cũng phải 3 vạn tín dụng trở lên mới chế tạo được một chiếc.”

Diệp Sảng gật đầu tỏ vẻ bội phục. Đích xác là như vậy, thử nghĩ mà xem, một chiến thuyền như vậy không biết là kết tinh tâm huyết của bao nhiêu tài liệu sư, kỹ thuật sư, thợ đóng tàu, giám định sư… và cả game thủ hệ chiến đấu, còn cả một cái hậu thuẫn kinh tế vô cùng cường đại nữa. Đương nhiên, số tiền này chính là một cống hiến vô cùng vĩ đại cho công ty game.

Hải Dương Cầm Sư lại nói: “Sau khi có tàu thuyền còn cần phải có một đại đoàn đội phi thường. Cái ta nói không phải là chỉ nhân số. Thường thì càng nhiều người càng dễ xảy ra chuyện xấu. Đoàn đội cường đại là tập hợp những người có sự tinh thông về biển, có chuyên môn, kỹ thuật, lực lượng, có nhân tài giám định cao siêu, có chỉ huy tinh thông nắm giữ đại cục, có thợ lái tàu xuất sắc, đương nhiên cũng phải có cao thủ PK thực lực siêu quần.”

Diệp Sảng đã hiểu một ít. Cái đoàn đội mà Hải Dương Cầm Sư nói chính là đội nòng cốt của U Linh. Súng Cơ chỉ huy, Giáo Chủ lái tàu, Cờ Lê duy trì kỹ thuật, tiểu Tam phụ trách hậu cần, Nữ Vương là trợ thủ, vậy còn Hải Dương Cầm Sư?

Hải Dương Cầm Sư tiếp tục nói: “Cuộc phiêu lưu sau khi rời bến còn nguy hiểm hơn. Qua hai ngày nay, chắc cậu cũng ít nhiều nắm được phần nào hiểu biết cơ bản. Tàu chúng ta tùy thời tùy chỗ đều có ngoại quốc tiếp cận gây nguy hiểm. Huống chi người muốn xử lý chúng ta không phải là một hai kẻ nhãi nhép.”

Diệp Sảng lĩnh ngộ: “Quái trên biển cùng đất liền cũng có rất nhiều bất đồng. Nếu thực sự gặp phải boss, chỉ sợ trốn cũng khó.”

Súng Cơ bỗng nhiên cười: “Không sai. Cũng là bởi vì ta đã thấy qua, cho nên ta biết diệt boss là chuyện không có khả năng. Nhưng ta biết một điều, ta có thể nói cho cậu biết, toàn thế giới trừ chúng ta ra sẽ không có quá 5 người .”

Hải Dương Cầm Sư: “Cho nên chúng ta tốn nhiều khí lực cùng thời gian để ra khơi như vậy, nếu không chiến với boss thì cũng vô nghĩa.”

Diệp Sảng vỗ tay nói: “Vì vậy chúng ta cũng chỉ có thể chặn đường cướp bóc, giết người mổ thi, phát chiến tranh tài, đúng không?”

Hải Dương Cầm Sư lạnh lùng nói: “Cậu cũng đừng quên, đại dương này vào dễ ra khó!”

Diệp Sảng gật đầu. Đương nhiên hắn hiểu điểm này. Trên biển, vô luận là quái hay địa hình đều vô cùng đáng sợ. Nhưng đó chưa phải là điều đáng sợ nhất, thứ đáng sợ nhất chính là con người! Các hạm đội tập hợp cao thủ từ các quốc gia trên thế giới mới là chướng ngại lớn nhất. Các lão tiền bối giang hồ vẫn nói đường đời nhiều gian khó. Vì sao? Bởi vì, lòng người! Nơi nào có người, nơi đó có giang hồ. Có giang hồ thì không thể thiếu đao quang kiếm ảnh, ân oán tình cừu.

Hải Dương Cầm Sư nói: “Còn có, mang về nhiều trang bị như vậy, bán ra lại là một vấn đề khó khăn không hề nhỏ. Sau khi bán xong, đổi từ tín dụng sang tiền mặt lại càng khó hơn. Tin chắc rằng cậu còn rõ ràng hơn chúng ta hệ thống đầu não kiểm tra giao dịch chui khắt khe như thế nào.”

Hiện tại Diệp Sảng rốt cuộc cũng hiểu rõ từng giai đoạn hành sự, cũng mới chân chính cảm thấy kính sợ nhóm Súng Cơ. Lại nghĩ chuyện mới đây, chính mình hoặc mình cùng Yến Vân, cùng Tinh Tinh, hoặc là Lạc Hoa Lưu Thủy, hay cái gì mà Kim Nguyệt Ngân, bát đại công hội, nhiệm vụ nội dung, hơn trăm, hơn ngàn người đánh boss bạo boss, tưởng thế là giỏi, là mạnh, cho là mình quá đỉnh, quá phong cách, xứng tầm chân đạp gió cưỡi mây…

Sai!

Hoàn toàn sai!

Quả thực mười phần sai cả mười! Ngần đó cũng chỉ coi là tiểu đá tiểu nháo, sửu nhi!

Nhóm Súng Cơ mới là người làm ra đại sự chân chính! Bọn họ bôn ba trên biển đi cướp bóc, giết người phóng hỏa, chỉ cần thành công một lần đã là vô cùng khủng khiếp. Đương nhiên, quy trình này quá dài, quá phức tạp, thật sự cần quá nhiều điều kiện. Nếu có một mắt xích xảy ra vấn đề thì ngay cả vốn gốc cũng vĩnh biệt không quay về. Những chuyến phiêu lưu này vĩ đại ra sao, quả thực chính là liếm máu trên đao.

Diệp Sảng trầm mặc, bỗng nhiên nói: “Ta thắc mắc mấy vấn đề!”

Hải Dương Cầm Sư: “Mời huynh đệ!”

Diệp Sảng nói: “Thứ nhất, con tàu U Linh này, ta tin chắc tiểu đội của Cờ Lê huynh đệ có đủ kỹ thuật để chế tạo ra. Nhưng cứ coi như là con tàu này có thể thuận lợi quay trở về điểm xuất phát, chỉ sợ cũng phải tốn không ít tiền?”

Súng Cơ lộ ra ánh mắt tán thưởng: “Không sai, ngoại trừ vụ đắm lần trước, mỗi lần sau khi ra khơi trở về, chúng ta lại mất một khoản tiển lớn để bảo trì, còn bổ sung các loại tài liệu, vật phẩm. Những phí tổn này là tự chúng ta xuất ra!”

Diệp Sảng nói: “Vậy là được rồi. Vậy kỹ thuật chế tạo tàu cùng nghiên cứu phát minh, cùng với chiêu mộ cả một tàu hồng danh, ta nghĩ các người sẽ không dư hơi đi làm!”

Hải Dương Cầm Sư lạnh nhạt: “Những việc đó đều do công ty Cách Lực khu Hoàng Kim làm!”

Diệp Sảng tiếp: “Cơ ca, Sư tỷ, các người đều là kẻ vạn năm hồng danh. Ta nghĩ các người không thể nào vào thành. Vậy những trang bị này các người cũng không thể mang theo lên bờ được, đúng không? Chẳng lẽ những việc này cũng do công ty Cách Lực?”

Súng Cơ trầm mặt xuống: “Công ty Cách Lực có phòng đấu giá chính quy. Chẳng lẽ mỗi người chúng ta còn mất công đi chợ đen, bày hàng lên vỉa hè rồi la hét chào hàng? Vậy không biết đến năm tháng nào mới bán hết?”

Diệp Sảng đã hiểu hoàn toàn. Đây là một dây xích lợi nhuận, khó trách Hàn đại tỷ lại hợp tác cùng đám người này. Quả thật đám người này cũng có năng lực, phân công phù hợp, xác đáng. Về phần “người trung gian” mà Súng Cơ nhắc tới trước đó, hắn cũng đã hiểu. Nói nôm na thì chính là người phụ trách xuất nhập. Người này không thể hồng danh, cũng phải là người bọn họ có thể tin tưởng.

Hải Dương Cầm Sư nói: “Nhưng hiện tại có hai vấn đề lớn. Thứ nhất, người trung gian trước đó của chúng ta chết rồi. Hiện giờ chúng ta đã mất đi người trung gian. Nhưng lần này ra khơi lửa sém lông mày, không thể chỉ vì một mình hắn mà không đi.”

Diệp Sảng buồn bực: “Chết rồi? Không phải chết rồi có thể sống lại sao?”

Súng Cơ mặt không chút thay đổi: “Người nọ bất hạnh gặp tai nạn giao thông, ngoài đời thực. Không cứu được!”

“A?” – Diệp Sảng giật mình không nhẹ - “Cũng quá đáng tiếc!”

Hải Dương Cầm Sư nói: “Thứ hai, trang bị của chúng ta do phòng đấu giá công ty Cách Lực bán đi. Công ty Cách Lực phải được 3 phần lợi nhuận!”

Súng Cơ nói: “Thực ra là nên như vậy. Lần đầu tiên chúng ta thực thi kế hoạch này thì Hàn đại tỷ đã đầu tư mấy vạn tín dụng cho ta. Người ta cũng không thể đầu tư lộ liễu. Súng Cơ ta lại càng không phải là kẻ ăn cây táo, rào cây sung. Nếu như không có Hàn đại tỷ, chúng ta không thể có con tàu U Linh tốt như ngày hôm nay!”

Diệp Sảng nhíu mày: “Trong lúc này có vấn đề gì không?”

Ngữ khí Hải Dương Cầm Sư trở nên lãnh đạm hơn: “Vấn đề rất lớn. Trang bị do công ty Cách Lực bán. Bọn họ cũng thật sự chỉ lấy ba phần. Nhưng vấn đề là bọn họ báo giá cho chúng ta quá thấp. Hiện tại trang bị càng ngày càng không đáng tiền. Lợi nhuận của chúng ta mỏng đi. Phải biết rằng mọi người chúng ta ai cũng phải kiếm tiền trong gian khổ!”

“Có ý gì? Ta không rõ lắm!” – Diệp Sảng nghi hoặc.

“Người anh em, để tỷ đây giải thích!” – Ta Là Tiểu Tam đi lên trước – “Nói thí dụ như, lần này tất cả trang bị của chúng ta trị giá 100 tín dụng. Sau khi công ty Cách Lực bán đấu giá, tổng ngạch cũng thật sự là 100. Trên lý thuyết, bọn họ được 30, chúng ta lấy 70. Nhưng trên thực tế, bọn họ nói với chúng ta, trang bị chỉ bán được 50, vậy là chúng ta chỉ lấy được 35 tín dụng. Cậu nói chúng ta bị bọn họ ăn bớt bao nhiêu? Đúng. Sư tỷ nói không sai. Bây giờ trang bị tinh anh bắt đầu trở nên thông dụng, quả thật là càng ngày càng không đáng bao nhiêu tiền. Tổng ngạch bán ra không thể bằng được như trước kia. Nhưng bọn hắn báo lại giá bán được cho chúng ta mỗi ngày một thấp. Người anh em, đổi lại là cậu, cậu sẽ làm thế nào?”

Diệp Sảng trợn mắt há mồm. Chính mình trước kia đã cảm thấy Hàn đại tỷ là người nhìn không thấu. Hiện tại dự cảm đã linh nghiệm, quả nhiên cô ta là loại người ăn tươi nuốt sống người khác, ngoan độc.

Súng Cơ nói: “Cho nên bây giờ chúng ta quyết định không hợp tác với cô ta nữa. Ta biết Hàn đại tỷ là nhân vật lão làng của Hoàng Kim. Trên đất liền, chúng ta không thể trêu trọc vào. Nhưng ở trên biển, cô ta cũng không cách nào động vào ta. Hợp đồng lần này là hợp đồng điện tử, cho nên chúng ta mới cần có người trung gian. Người này chẳng những có khả năng nhẫn nhịn siêu tốt mà còn phải có lắm mưu nhiều kế. Hà huynh đệ, ta cứ nói thẳng, cậu cùng với Thần Kinh Thương, Trà Viên Tỷ Tỷ, Phú Gia Thiên Kim, Thiên Nhất Tiếu, Thần Tài, A Nhuế có quan hệ không tệ, nhất là Thần Kinh Thương. Ta biết người anh em đó của cậu, ta đã từng hắn so một trận. Tiểu tử này là người chính trực, chẳng những có thể nhẫn nhịn tốt, mà cũng không chơi trò chiến thuật tiểu nhân. Vì thế, cậu phù hợp với điều kiện của chúng ta!”

Rốt cục Diệp Sảng cũng hiểu rõ tại sao Súng Cơ nhất định phải chọn hắn làm người trung gian. Cao thủ, bang phái, kẻ có tiền, phòng đấu giá, thương nhân chợ đen, tài liệu sư… ai hắn cũng quen biết, lại toàn là cường nhân trong từng lĩnh vực. Nhóm của Súng Cơ quyết tâm quay lưng lại với Hàn đại tỷ, chọn con đường mưu sinh khác, quyết tâm cả đời là địch với Cách Lực.

Diệp Sảng bỗng nhiên cười: “Cơ ca cứ như vậy mà tin tưởng ta?”

“Nghi ngờ thì không thể dùng, dùng thì không được nghi ngờ!” – Súng Cơ thản nhiên nói – “Khu Tịch Tĩnh là khu phía đông nam của Trung Hoa, là địa điểm ra khơi tuyệt nhất. Nếu cậu nguyện ý gia nhập với chúng ta, ta sẽ chia trang bị cho công ty Thành Tín hai phần, cậu một phần. Ngoài ra ta có thể bỏ ra một khoản tiền tư, thành lập một công ty cho người của cậu, trở thành căn cứ phụ tiến hành nghiên cứu phát minh của chúng ta. Trong tương lai có thể phát triển lớn mạnh thành thương cảng.”

Diệp Sảng nghe xong, nghẹn họng nhìn trân trối. Kế hoạch này vô cùng mới mẻ, kích thích, lớn mật to gan, mấu chốt là tiền a. Quả thực không thể tìm ra lý do cự tuyệt.

“Không thành vấn đề!” – Diệp Sảng thản nhiên nói – “Tuy nhiên bây giờ không thể liên lạc với đất liền được. Khi nào logout ta sẽ liên hệ với bạn bè. Lần này thuận lợi như vậy, tất phải có người tiếp ứng mới được. Ta cũng không muốn U Linh chúng ta sau khi trải qua thiên tân vạn khổ trở về lại bị người ta ám toán trên đất liền.”

Súng Cơ, Hải Dương Cầm Sư đồng thời cười: “Hoàn toàn không có vấn đề gì! Cậu cứ phóng tay mà làm. Vậy thì ngày mai gặp lại!”

Diệp Sảng gật đầu. Hắn đã hạ quyết tâm. Chuyện lớn như vậy một mình hắn không thể làm được. Bây giờ hắn cần có bằng hữu hỗ trợ. Đương nhiên, hiện tại người hắn tín nhiệm nhất chắc chắn là Yến Vân cùng An Hi. Chuyện như vậy sao có thể thiếu họ?
Bình Luận (0)
Comment