Vô Địch Hắc Thương

Chương 285

Đây rõ ràng là giày da cao cổ màu đồng của nữ tân thủ, nhưng vẫn có điểm khác với loại giày được bày bán đầy ở trung tâm thương mại đó bởi trên giày này treo đầy dây xích nhỏ lòe lòe phát sáng. Lúc này đang có một cánh tay thon thon ngọc ngà với xuống, trên tay cầm một chiếc khăn tay tinh mỹ màu trắng chà xát lên giày, lau sạch vết máu dính trên đó. Dường như chủ nhân của đôi giày này sợ máu tươi làm ô uế đôi giày cưng của mình. Nhìn động tác đâu vào đấy, lực độ vừa phải khiến Rose cảm thấy xấu hổ. Đây mới là phong thái quý tộc chuẩn a.

Lúc này đám người Diệp Sảng mới chậm rãi chuyển hướng ánh mắt lên trên, rốt cục cũng nhìn rõ diện mako của chủ nhân đôi giày. Một bộ áo giáp kim loại màu bạc bọc kín người, ngực kiêu ngạo, áo choàng màu lam bay bay sau lưng, một cái khăn trùm đầu buộc che hết trán, trên khăn có in một ký hiệu màu đen, nhìn qua thì là một bộ trang phục kỹ sĩ thời trung cổ, cũng biết tám chín phần đây không phải là người lương thiện. Nhưng không thể phủ nhận vẻ đẹp động lòng người của cô nàng. Sóng tóc dài màu vàng buông lơi dưới ánh nắng mặt trời càng thêm chói mắt, con ngươi màu bích lam, xanh thẳm như biển rộng, sống mũi cao thẳng, khuôn mặt chuẩn trái xoan, ngũ quan kết hợp rất vừa vặn… Nhìn khuôn mặt của cô nàng, tin chắc rằng đa số đều hỏi tại sao cô gái này lại nhu tình như nước, đầy sức sống, tinh thần phấn chấn, tựa như mê nhân dạ hải, khiến người ta nổi sóng trong lòng nhưng cảm xúc lại yên tĩnh lạ thường.

Đương nhiên, trang phục của cô nàng khiến cho loại mỹ cảm này biến mất không còn sót lại chút nào. Trên tay cô là một trường kiếm kỵ sĩ của phương Tây, tạo hình thanh kiếm vô cùng đơn giản, chuôi kiếm tinh vi, đốc kiếm tròn, lưỡi kiếm vừa dài vừa mịn, lại nhỏ như một dây thép. Loại kiếm này không giống cổ kiếm truyền thống của phương Đông. Nó được khởi sinh ở châu Âu vào thế kỷ XV, là trang sức thường được treo vào quần áo của thị dân [!?]. Nhưng kiếm này dùng rất tốt, so với trường kiếm truyền thống thì biến hóa nhiều hơn.

Lúc này một dòng máu đang chảy dọc thân kiếm. Là máu của ai?

Đương nhiên là máu của Hồn Đoạn Lam Kiều. Hắn tựa hồ rất sợ hãi nữ kiếm thủ này, dường như đã bị đánh đến trọng thương.

Nữ kiếm thủ lắc lắc sóng tóc của mình, chậm rãi ra khỏi rừng cây nhỏ, đi về phía Diệp Sảng. Cô nàng căn bản không thèm nhìn Hồn Đoạn Lam Kiều một cái. Trong mắt cô nàng, Hồn Đoạn Lam Kiều đã là một người chết.

Hồn Đoạn Lam Kiều đã thành ra như vậy những vẫn còn ương ngạnh. Con rắn chết nát đầu vẫn còn phải nhảy dựng lên cắn người một nhát cuối. Nhiệm vụ của hắn chính là nhất định phải bảo vệ Rose thật tốt. Nhưng, hiện tại xem ra nhiệm vụ này hắn đã không làm được. Hắn nhanh chóng đứng lên vung trường kiếm chém về phía đầu của nữ kiếm thủ. Một kích kia có thể nói là chó cùng rứt giậu, tuyệt địa đến thương, một kích liều mạng, uy thế tuyệt không nhỏ. Ngay cả mấy chiến sĩ cao cấp bọn Súng Cơ cũng âm thầm kinh hãi. Lưỡi kiếm của Hồn Đoạn Lam Kiều kéo theo một mảng hỏa diễm màu lam, không biết là dùng kỹ năng gì. Người đứng cách thật xa cũng có thể cảm thấy một cỗ hàn khí áp tới gần.

Nữ kiếm thủ cũng không đón đỡ, chỉ hơi di chuyển cước bộ. Kiếm phong liền cắt sượt qua thân mình cô nàng. Cước bộ di động đồng thời cổ tay của cũng động. Trường kiếm vẽ ra một tia quang hoa màu bạc, mảnh như mũi kim, cong như vầng nguyệt.

“Keng”.

Cự kiếm của Hồn Đoạn Lam Kiều cư nhiên rơi trên mặt đất.

Hồng thương trị số: “-228”.

Một hàng sáu người Diệp Sảng kinh ngạc. Đây không phải chỉ đơn giản dùng binh khính đánh rơi binh khí mà là dùng thủ pháp cực nhanh, phán đoán cực chuẩn. Một kiếm trúng ngay vị trí gân cổ tay của Hồn Đoạn Lam Kiều. Ở trong game nên đương nhiên gân tay sẽ không thực sự bị đứt, nhưng có thể làm vũ khí rơi khỏi tay. Đáng sợ hơn cả là khả năng phán đoán của nữ kiếm thủ này. Cô nàng như biết Hồn Đoạn Lam Kiều sắp không còn sức chịu đựng, chỉ ra một kích nhẹ cũng đủ để kiếm rời tay. Hơn nữa, xem cách cô nàng né tránh cùng ra tay không thể nắm được nông sâu thực lực của người này.

Hồn Đoạn Lam Kiều lập tức quỳ trên mặt đất, thần tình sợ hãi, đang muốn mở miệng, đột nhiên cổ tay nữ kiếm thủ lại rung lên.

“Xoẹt—”

Hồng thương trị số: “-489”.

Máu tươi lập tức bắn ra từ cổ Hồn Đoạn Lam Kiều. Cổ của hắn bị rạch một đường lớn, sau đó cả người đổ xuống. Rose nhìn thấy liền thực sự hoảng sợ. Đây mới thật sự là hải tặc giết người không chớp mắt, giết người không cần lý do.

“Cô có biết ta là ai không?” – Rose tuy rằng rất kinh hãi nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định đem thân phận đi dọa người.

“Không!” – Nữ kiếm thủ ôn nhu cười. Cô nàng cười lên tuyệt đối không giống loại người ngoan độc mà như một tiểu cô nương ngọt ngào bể tình.

“Cô đang đối đầu với cấp cao của công ty Carkart của Anh quốc đại khu châu Âu!” – Rose có phần táo bạo, dứt khoát bò dậy từ trên mặt đất. Thân phận của cô ta có thể khiến cho Kính Vạn Hoa – tổng tư lệnh hải quân phải kiêng kị ba phần, nói chi là loại hải tặc này. Cô ta tin rằng đối phương sẽ không làm khó một game thủ sinh hoạt như mình. Đương nhiên, đây chỉ là vọng tưởng của cô ta mà thôi.

Nữ kiếm thủ cười càng thêm ôn nhu: “Vậy thì, cô càng đáng chết hơn!”

Rose chưa kịp kinh hô, mũi trường kiếm đã như tia chớp cắt đứt cần cổ trắng noãn của cô ta. Ngoại trừ cảm thấy đau đớn kịch liệt, cô ta còn thấy máu tươi mãnh liệt phun ra từ cổ mình, sau đó tầm nhìn liền trắng đi…

Trong lòng mỗi người đều dâng lên một cỗ hàn ý. Người này thực sự đáng sợ chưa từng thấy.

Nữ kiếm thủ lại lấy ra một mảnh khăn tay màu trắng, lau sạch vết máu trên lưỡi kiếm của mình, vừa lau vừa nói: “Súng Cơ!”

Súng Cơ thản nhiên nói: “Đã lâu không gặp, Mina!”

“Mina?” – Sọ não Diệp Sảng beng một cái nổ tung. Chẳng lẽ người này chính là nữ vương hải tặc, no.5 Mina, level 47, FRA trên bảng xếp hạng đẳng cấp thế giới?

Mina thấy Giáo Chủ Du Ma ôm chiếc rương màu đỏ liền cười cười: “Các ngươi đã có thể thoát ra, vậy người của ta hẳn là đã táng thân ở long điện hết rồi?”

“Ừ!” – Súng Cơ có vẻ rất trấn định. Hắn biết không thể giấu được cô gái này, rất không sáng suốt.

Mina vẫn cứ lau bảo kiếm của mình: “Xem ra là do thực lực của bọn họ không ra gì! Không trách các ngươi được.”

“Ừ, không sai!” – Súng Cơ vẫn rất bình tĩnh.

Mina nói: “Ngươi và ta luôn nước sông không phạm nước giếng, nhưng sợ là hôm nay phải phá lệ rồi!”

Súng Cơ nói: “Cô muốn thế nào?”

Ngữ khí của Mina thay đổi: “Các ngươi bỏ rương chạy lấy người, nếu không cả hai phải lưu hại!”

Tinh Tinh nhịn không được: “Mơ đi!”

Mina nhìn nhìn Tinh Tinh, con mắt không khỏi mở to hơn một chút: “Cô bé này là người mới sao?”

Súng Cơ nói: “Nếu hôm nay cả rương cùng người đều đi thì sao?”

Mina chớp mắt nói: “Vậy thì hạm đội của ta cùng của ngươi cùng nát? Ta không có thói quen chia của với người khác!”

Cô ta không chờ Súng Cơ trả lời đã cười nói: “Quên đi, không nhiều lời! Nhìn mấy người các ngươi đi. Súng Cơ, Dương Cầm, Nữ Vương, ba người các ngươi túi đầy trang bị, chỉ e phụ trọng đã vượt qua 90%, ba người các ngươi đã phế rồi. Giáo Chủ, đừng nói với ta rằng ngươi ôm cái rương này không vấn đề gì. Chỉ còn lại cô bé con này cùng một tiểu tử hôi lông, ngươi cảm thấy hôm nay nhóm mình có bao nhiêu phần thắng?”

Diệp Sảng nghe mà thầm kinh hãi. Mina này có nhãn lực thật lợi hại, cư nhiên có thể nhìn ra tình trạng của mỗi người.

Đúng lúc này, tiếng súng kinh thiên động địa vang lên. Trán Mina lòe ra một đám hỏa tinh, trên đầu bay lên một hồng thương “-823”. Đây rõ ràng là tiếng của ngôi sao Phần Lan. Nhưng hồi âm quá lớn nên không ai nắm được hướng đạn. Tuy nhiên, có một việc có thể xác định, Demon đang ở nơi nào đó, thu gọn bảy người bọn họ vào trong tầm ngắm.

Bảy người trước tiên đều rạp xuống. Diệp Sảng còn lôi M4 ra, ở trên mặt đất quay cuồng khai hỏa. Thương hỏa của M4 lóe lên trong bụi cỏ.

Nhân vật level 47 không dễ chết như vậy. Mina cũng lăn trên mặt đất. Chợt có một hai viên đạn bắn trúng cô ta. Diệp Sảng thấy rõ con số thương tổn là 0! Không ngờ phòng ngự của người này đột phá 180 điểm, phỏng chừng là ít nhất cũng hơn 200 điểm. Lại là một mãnh nhân phòng ngự, có lẽ là nhờ bộ áo giáp.

Kinh nghiệm lâm chiếm của Mina vô cùng phong phú. Sau khi trúng đạn, cô ta không vội thẳng hướng Giáo Chủ để cướp rương mà lẳng lặng ghé vào trong bụi cỏ uống thuốc. Tuy rằng bốn người bọn Giáo Chủ đã đứng dậy chạy đi, nhưng vốn dĩ tốc độ đã bị giảm rất nhiều nên chạy không bao xa sẽ bị đuổi kịp.

“Phanh~”

Tiếng súng của Demon lại vang lên. Cổ tay Giáo Chủ trúng đạn, trị số thương tổn lập tức bay lên. “-860”. Bảo rương rơi xuống trong rừng cây nhỏ. Giáo Chủ quỳ rạp trên mặt đất, đau tưởng liệt tay: “Sniper nào lợi hại thế?”

Phát đạn thứ hai của Demon không thể tiếp tục qua mặt được rất nhiều cao thủ ở đây. Tiếng súng uy mãnh vang lên đã bán rẻ vị trí của hắn. Trên đỉnh thần miếu, nòng súng của ngôi sao Phần Lan phát ra ánh sáng lạnh dưới ánh mặt trời. Vị trí của hắn vô cùng hiểm. Biết được cuối cùng sẽ có người còn sống đi ra khỏi long điện nên hắn không vội, để người phía trước đi trước, đợi ở đây chặn đường cướp đồ.

Giáo Chủ Du Ma bị một thương này bắn cho gần như tàn phế, bò rạp trên mặt đất không nhúc nhích. Trên thực tế không có ai dám động cả. Nếu mất đi bụi cỏ, tất cả sẽ bại lộ dưới họng súng của thợ săn ác ma.

“Ù ù ù…”

Tiếng cánh quạt xuất hiện, ba chiếc Bumble Bee xuất hiện từ sau miếu, tại cửa khoang máy bay đều dựng một cỗ súng máy hủy diệt MG3. Tất cả cùng khai hỏa từ trên trời cao cách mấy trăm mét, hỏa lực vô cùng mạnh. Ba chiếc máy bay vô cùng ăn ý, đầu tiên cùng nhau phi xuống, sóng gió nổi lên khiến tầm mặt mọi người bị cản trở. Sau đó ba chiếc phi cơ không ngừng bay vòng quanh rừng cây nhỏ. Kẻ hủy diệt không ngừng “ba ba ba ba” phun lửa, giữa ban ngày mà rực rỡ như ban đêm, đủ hấy hỏa lực mạnh cỡ nào.

Đám Diệp Sảng còn chưa dám động đậy, bao gồm cả Mina cũng phải rạp xuống ôm đầu. Cây cối to nhỏ xung quanh đều bị kẻ dủy diệt bắn tơi tả, rừng cây nhỏ như biến thành ruộng lúa. Bumble Bee như biến thành cái liềm. Ba lưỡi liềm đang gặt lúa thu về, người nào cố phản kích sẽ chết trước.

Cuối cùng, một trong ba chiếc phi cơ dừng lại bay lơ lửng trên rừng cây, hai chiếc còn lại vẫn bay vòng, điên cuồng bắn phá. Không ít đại thụ ầm ầm đổ xuống, chặn hết đường của Súng Cơ cùng Mina.

Từ cửa chiếc Bumble Bee ở giữa lập tức nhảy xuống một người giống như thần binh giáng trời, hai tay nhanh chóng túm được rương, sau đó Bumble Bee lại bay lên cao. Lần này Diệp Sảng thấy rõ tên kia chính là Kính Vạn Hoa, trên đai lưng có gắn một sợi dây kim loại nối với Bumble Bee. Bumble Bee trực tiếp kéo cả người lẫn rương mang đi.

“!@#$%^&*, ngăn hắn lại!” – Súng Cơ kêu to lên.
Bình Luận (0)
Comment