Vô Địch Hắc Thương

Chương 293

“Bảo đâm thì cứ đâm!” – Diệp Sảng gầm lên.

Cờ Lê cố gắng tĩnh tâm, hai mắt híp lại điều khiển CH54 lao về hướng Bumle Bee.

Trong khoang lái Bumblebee, đồng tử của phi công co rút, lập tức kinh hô: “Bọn họ điên rồi!”

“Tới đi!” – Hai mắt Demon bắn ra tinh quang. Mưa bụi mờ ảo không đủ để che lấp đi sát khí từ hai mắt hắn – “Đâm! Đâm chết bọn họ!”

Miệng phi công há hốc thành chữ O. Demon rống lên: “Không muốn chết thì nhanh lên!”

Phi công lập tức híp hai mắt lại y như Cờ Lê, vội vàng điều khiển Bumble Bee đâm vào chuồn chuồn đỏ.

“Vèo…”

Một tia âm thanh vụt qua. Toàn thế giới sững sờ. Hai tấm thép trên trời gần như ở cùng độ cao lao vào nhau. Hai gã thương thủ quỳ một gối xuống tấm thép, ghì súng trên vai, mắt trái nhắm chặt, ngón tay đặt trên cò súng.

“Ba ba ba… ba ba ba… ba ba ba…”

Cách đấu súng này chính là một dạng đồng quy vu tận. Khoảng cách giữa hai trực thăng mỗi lúc một ngắn lại. Hai con người kia vẫn vững như bàn thạch, không hề nhúc nhích, không hề động đậy một chút nào. Từ thân súng của cả hai đều lóe lên thương hỏa cùng xác đạn vàng óng rơi binh binh bang bang lên tấm thép.

“Phốc phốc phốc… phốc phốc phốc…”

Cả Diệp Sảng cùng Demon đều trúng rất nhiều đạn. Máu tươi bắn phụt ra từ khắp nơi trên thân. Cả công lẫn thủ của cả hai không chênh lệch nhau bao nhiêu. Trên đầu mỗi người đều bay lên một đoàn thương tổn 45HP. Trong số công kích Demon tạo ra ngẫu nhiên xuất hiện một trị số -65. Thuộc tính của bọn họ dù không giống nhau, Diệp Sảng thiên về độ nhanh nhẹn trong khi Demon lại thiên về viễn trình, nhưng hiệu quả phòng ngự của cả hai đều gần như nhau, tuy nhiên HP của Demon lại cao hơn Diệp Sảng một chút. Tóm lại tỉ lệ thương tổn của hai bên đều giống nhau.

Thương pháp của hai người đều rất chuẩn. Trong tầm mắt của đám tàu viên bên dưới, bả vai, ngực, đùi của hai người không ngừng rỉ máu, nhưng hai mãnh nhân này tuyệt nhiên vẫn cắn răng nhịn đau, duy trì tư thế sẵn sàng chiến đấu, chết cũng không động đậy. Ai nhúc nhích trước sẽ lập tức rơi vào thế hạ phong!

Hai người bọn hắn ngoan cường cầm cự nhau, nhưng phi công hai bên lại không thể như vậy. Cờ Lê kiên trì lái máy bay đâm đối phương. Phi công Đức bay được nửa đường liền mở to hai con mắt. Hắn không thể điên cuồng được như Cờ Lê. Hắn biến rõ hậu quả của việc này là gì. Hai chiếc trực thăng đã sắp xảy ra va chạm với nhau. Bumble Bee mạnh mẽ vẫy đuôi lách sang bên cạnh. CH-54 phi thẳng một đường.

Phi công vừa chuyển hướng bay, tấm thép lập tức chao đảo bất ổn. Demon rốt cuộc cũng ngồi không yên, nòng súng cũng vì thế mà lệch tâm. Vô số đạn bắn vào vị trí sát cạnh Diệp Sảng, tóe lên một đám hỏa tinh.

Phi công kia cũng giảo hoạt, sau khi chuyển hướng lập tức bay vòng quanh CH-54, vây sau mông CH-54 theo sát không tha. Đây chính là thời khắc khảo nghiệm trình độ không chiến của hai kỹ thuật sư.

Kiểu đại chiến trực thăng này thực ra có cùng nguyên lý với không chiến bình thường (!?), sợ nhất là bị cắn đuôi truy kích. Dù sao CH-54 cũng là trực thăng vận tải nên tốc độ cùng độ linh hoạt không thể bằng Bumble Bee. G11 của Demon bắn một loạt 70 viên kẹo đồng. Diệp Sảng bất đắc dĩ ghé vào góc khuất. Thế tới trận đạn của Demon như trận mưa phô thiên cái địa, tuy nhiên vẫn không đủ để tạo thành uy hiếp đối với trực thăng.

Người chơi dưới 2 con tàu ai cũng dần dần thở dồn dập. Mỗi người đều mở tròn hai con mắt theo dõi cuộc chiến, không dám thở mạnh. Bọn họ biết rõ mình không có khả năng để tham chiến. Chưa nới là đối bắn trên không, ngay cả trọng tâm ổn định bọn họ cũng không làm nổi.

Diệp Sảng né tránh, thầm kêu không ổn. Nếu cứ tiếp tục như vậy thì sớm muộn gì cũng sẽ bị chết vì độ hư hại của trực thăng tăng cao. Nhược điểm của trực thăng là một khi bị loạn thương quần ẩu sẽ mất độ ổn định.

Nhìn Reclaim vẫn còn đang bị nã pháo không ngừng, Diệp Sảng linh cơ lóe động: “Lao xuống biển! Bay ở tầng thấp, hướng về phía Reclaim!”

Cờ Lê khẩn trương điều khiển. CH-54 bay một vòng lớn rồi lướt xuống mặt biển.

“Đuổi theo!” – Demon quyết đoán hạ lệnh. Hiện tại Diệp Sảng đã rơi xuống thế hạ phong, hắn không thể cho Diệp Sảng một cơ hội nhỏ nào dù là để thở dốc. Hắn nhất định phải đánh chết Diệp Sảng để gióng một tiếng trống kích thích tinh thần thêm hăng hái. Tên Hà Kim Ngân này chính là loại chỉ cần anh cho hắn một cơ hội nhỏ bằng hạt bụi hắn cũng sẽ có thể phản kích lại một cách hoành tráng, khiến anh đến sọ cũng không còn nguyên vẹn.

CH-54 gần như bay sát mặt nước. Sóng biển bị gió to từ cánh quạt cuốn lên, vô số bọt nước văng lên tung tóe, lẫn trong đêm mưa bụi mờ mịt càng khiến tầm nhìn đã thấp lại càng thấp hơn. Hai trực thăng tựa như hai con cá mập truy đuổi nhau trên mặt biển. Tiếng súng bắn từ hai khẩu súng trường vẫn không ngừng vang lên.

CH-54 xẹt qua sát cạnh Vincent. Tinh Tinh cùng Cầm Nữ Vương sớm đã kéo dây cung. Trước tốc độ di chuyển lớn như vậy muốn bắn trúng Demon tuyệt đối là không có khả năng. Tuy nhiên đôi mắt ưng của hai người cũng bắt đầu lựa lựa mà tập trung đuổi theo mục tiêu. Khi trực thăng lướt tới, tiếng dây cung được thả vang lên. “Vèoo~”. Một đoàn Dẫn Đường Tiễn kéo theo một đoàn sáng màu lam bay ra, theo sát Bumble Bee.

Demon nhìn lại lập tức chửi “fuck”. Con hàng Hà Kim Ngân này lại mượn đao giết người. Thật đáng khinh!

Súng Cơ vẽ ra một nét cười mỉm quỷ dị: “Tiểu Hả dùng cái đầu rất tuyệt!”

Hải Dương Cầm Sư cũng cười: “Để ta xem Chiến Cảnh X biến thành Chiến Cảnh Chết như thế nào!”

Nhưng bọn họ cũng không cao hứng tươi cười được bao lâu. Demon từ bỏ truy kích Diệp Sảng. Bumble Bee đột nhiên tăng tốc vọt thẳng tới trước. Demon vội vàng xoay người, ngón tay bóp cò.

Toàn bộ người trên Vincent trống mắt líu lưỡi. Alice cảm thấy vụ Đệ Tam Đế Chế khi xưa đã đủ hoành tráng, bây giờ nhìn ra thế giới mới biết tầm nhìn của mình hẹp cỡ nào.

Súng trường G11 quay một vòng bắn vào từng mũi Dẫn Đường Tiễn vốn đã vào trạng thái lưu tinh. Giữa không trung vang lên một trận “đinh đinh đinh đinh” giòn tan. Mũi tên liên tiếp bị đầu đạn bắn bay, ánh sáng tóe ra như pháo hoa giữa trời, vừa huyết lệ lại quỷ dị.

“Tốt!” – Tàu Reclaim tung hô. Vincent tĩnh lặng như tử tàu.

Thực ra ai cũng hiểu tốc độ của Dẫn Đường Tiễn không lớn, so với trực thăng lại càng như ốc sên, muốn đuổi được trực thăng là không tưởng. Nhưng mấu chốt không phải là vấn đề tốc độ mà là dùng súng phá tiễn. Đó mới là chuyện không tưởng nhất. Vốn bắn súng trên không đã vô cùng khó khăn, nhưng hành động của Demon quá cao siêu, cho thấy thương pháp của hắn biến thái cực độ cỡ nào.

Diệp Sảng cũng nhìn thấy một màn này liền biết Demon trong cái khó ló cái uy. Quả thực là thần binh có tồn tại.

Bumble Bee cùng chuồn chuồn đỏ lại xoay vờn lên trên. Hai chiếc máy bay đuổi rất sát nhau. Hai nguồn thương hỏa phun ra nóng rẫy. Ống súng màu đen tựa như chính cánh tay hai gã. Thương hỏa điên loạn chính là sinh mệnh của bọn họ, tuy chỉ lóe lên trong chốc lát nhưng đã đủ vĩnh hằng.

Đột nhiên, Diệp Sảng phát hiện phía dưới bên phải Demon xuất hiện TRG-42. Demon không hề nghĩ ngợi nâng súng lên. Diệp Sảng đang muốn gục xuống, lợi dụng tấm thép để che chắn nhưng lại ngờ ngợ có gì đó không đúng. Dường như họng súng kia không ngắm vào hắn. Lúc này Diệp Sảng mới thấu Demon dụng tâm thâm sâu nhường nào. Khoảng cách này có thể giúp Demon giết chết hắn. Nhưng mục tiêu của Demon không phải là hắn, mà là…

“Cờ Lê!” – Diệp Sảng hô to.

Nhưng đã không còn kịp. “Phanh”. Tiếng súng kinh thiên động địa vang lên. Tình thế nguy cấp cùng với mục tiêu tất thắng đã kích phát tiềm lực toàn thân của Demon. Viên đạn hướng thẳng về phía CH-54.

“Đinh..”

Âm thanh vang lên cực kỳ chói tai. Sau đó tiếng cọ xát ken két của máy móc cũng xuất hiện. Sắc mặt đám Súng Cơ thay đổi. Không ngờ tên sniper người Đức trời đánh này lại một thương bắn vào trục cánh quạt của CH-54. Cánh quạt đang quay lập tức bị kẹt lại. Từ trung tâm CH-54 bay lên một đám khói đen, rõ ràng là bị bắn trúng nhược điểm. Trực thăng không thể duy trì trạng thái trên không.

“Cờ Lê, nhảy xuống biển!” – Diệp Sảng điên cuồng hô to.

Nhưng Cờ Lên lại không nhảy xuống luôn mà cố gắng điều khiển CH-54 bay về phía Reclaim. Sắc mặt Demon thay đổi. Lũ hải tặc này quá gian hiểm, dù trực thăng đã bị phế cũng nhất quyết phải rơi lên tàu của đối phương.

Chỉ thấy CH-54 tựa như một quả bom quệt theo một đuôi khói đen mang theo tiếng rít gào quỷ quái rơi xuống Reclaim. Trực thăng còn chưa rơi đến nơi, trên tàu Reclaim ở phía dưới đã loạn như cào cào. Không ít người hoảng sợ la hét ầm ĩ. Vô số tàu viên chạy xuống khoang đáy. Từng tên từng tên hoảng hốt chạy bừa.

Chiến cuộc phát triển đến tình huống này đã vượt khỏi dự liệu của mọi người. Deadstomach cùng Alice xanh cả mặt. Trực thăng đã tan nát, MoonStar bọn họ sống không bằng chết.

Demon bắn một phát giải quyết xong trực thăng nhưng không hề kiêu ngạo. Đối với hắn mà nói việc này quả thật mạo hiểm, nhưng hắn tin Diệp Sảng không thể đấu nổi hắn. Trong người hắn đang dâng lên một cỗ sát khí. Nhưng vấn đề là ở đó. Trong dư quang nơi khóe mắt, hắn phát hiện đám Súng Cơ trên boong tàu Vincent phía xa xa vẫn nhìn hắn chằm chằm, sắc mặt vẫn nghiêm túc như trước, không hề có vẻ mặt tiếc hận.

“Nguy rồi, tên kia chưa chết!” – Demon lập tức nhận ra.

CH-54 rơi cái uỳnh xuống Reclaim. Tiếng nổ sơn băng địa liệt vang lên. Ngọn lửa bùng lên cao. Ngoại trừ phòng điều khiển, tất cả các bộ phận còn lại đều biến thành phế tích ngập trong lửa lớn. Reclaim lắc lư kịch liệt chưa từng có. Dưới tác động này, tốc độ của Reclaim giảm xuống thật lớn.

Nhưng điều khiến người ta kinh ngạc hơn cả là Cờ Lê vẫn còn sống như một kì tích. Trong những giây cuối cùng, hắn nhanh chóng mở cửa nhảy ra khỏi trực thăng. Trực thăng rơi xuống tàu, toàn thân vỡ nát. Ý chí muốn sống mãnh liệt thúc hắn liều chết ôm lấy một mũi đá ngầm lộ ra khỏi mặt tnước, đợi người tới cứu viện.

“Cứu! Nhất định phải cứu cậu ấy!” – Hai mắt Súng Cơ đỏ au. Nguyên nhân hắn kích động không phải là Cờ Lê là kỹ thuật sư trọng yếu nhất mà bởi Cờ Lê là một thành viên trong “gia đình” hắn, là người anh em tốt nhất của hắn. Hắn không thể trơ mắt nhìn Cờ Lê thống khổ trở về thành. Bất kể là lâm vào tuyệt cảnh như thế nào hắn cũng phải cứu Cờ Lê trở về.

Alice thật sự rất sợ, bận rộn sai khiến người bên cạnh: “Nhanh thả thuyền da! Mau!”

Hải Dương Cầm Sư vội la lên: “Tôi tự đi cứu!”

“Tôi cũng đi!”

“Tôi cũng đi!”

Tinh Tinh cùng Giáo Chủ Du Ma đồng thời quát lên.

“Muốn cứu người? Nằm mơ!” – Demon đi ra mép tấm thép, chĩa mũi súng TRG-42 xuống dưới nhắm chuẩn vào Cờ Lê.

Cờ Lê tựa như không hề sợ hãi, ngược lại biểu tình rất trấn định. Bởi, vừa lúc đó, trên tấm thép treo dưới Bumble Bee đột nhiên xuất hiện một đôi chân.
Bình Luận (0)
Comment