Vô Địch Hắc Thương

Chương 310

Viện quân tới rất nhanh. Rất nhiều người chơi hình thành một vòng vây bán nguyệt bắt đầu áp sát. Siêu cấp đội trưởng vung tay lên: “Trọng giáp chiến sĩ, lên!”

Hơn mười người cầm cương thuẫn chữ thập trong tay cùng nhau đi lên. Tình cảnh này có điểm giống với cảnh sát chống bạo động khi thực hiện nhiệm vụ đối phó với bạo loạn. Vấn đề là lúc này Sảng Sảng không hề có tư tưởng hay hành động bạo loạn nào. Thứ bay ra từ trong bụi cây cỏ không phải là lựu đạn mà là bom chói. Kĩ thuật ném cũng rất có trình độ, bắn ngược ở trên một cây khô, tà tà bay lên trên trời.

“Uỳnh!”

Hàng trước của tập đoàn Thần Kiếm có ít nhất hơn 30 tên bị mất đi thị giác, tầm nhìn trắng lóa, là loại ánh sáng trắng khiến cho con mắt người ta đau đớn. Hàng người phía trước dừng lại. Người phía sau căn bản là không đi lên. Đợi đến khi đại đội trưởng đi lên, Diệp Sảng đã biến đâu không thấy, chỉ để lại xác đạn.

“Hắn chạy theo hướng tây nam!” – Có triệu hoán sư đi lên nhắc nhở. Dẫu sao thì triệu hoán sư cũng có cảm giác.

“Tản ra, tiếp tục đuổi, móc nối ở phía sau. Tiểu đội tinh anh số 1 tiến lên truy kích!” – Đại đội trưởng trầm giọng nói. Hắn rất có kinh nghiệm trong việc truy sát.

Đối thủ đêm nay chẳng những thực lực siêu quần mà còn giảo hoạt dị thường. Nếu đại đội cứ dùng phương pháp cũ mà truy thì chỉ sợ sớm hay muộn sẽ bị người ta dùng chiến thuật âm hiểm tiêu diệt sạch sẽ, vì thế nhất định phải phái ra một nhóm người chơi lợi hại tiến lên bám trụ Diệp Sảng, đợi đến khi đại đội chạy tới thì có thể đem Diệp Sảng ra loạn đao phân thây.

Đại đội trưởng không hề xem nhẹ Diệp Sảng, nhưng hắn đánh giá người bên mình rất cao.

Tiểu đội tinh anh số 1 có tổng cộng 5 người thuộc 5 chức nghiệp bất đồng, khả năng phối hợp rất ưu tú, hơn nữa đều là người chơi theo lối tốc độ là khinh giáp chiến sĩ, triệu hồi đại sư, thương thủ (AUG), bác sĩ hệ kĩ năng, xạ thủ Ánh Rạng Đông. Tổ hợp này đích xác là rất có sức chiến đấu.

Năm cá nhân này hành động tựa như năm thất sài lang, vừa vào rừng đã nháy mắt không thấy tăm hơi đâu. Dựa theo con đường mà triệu hoán sư cung cấp dựa vào cảm giác, năm người này dùng chưa tới 5 phút đã đuổi được 1km nhưng vẫn không phát hiện ra tung tích Diệp Sảng.

Triệu hoán sư không ngừng vung vẩy tiểu kiếm, hiển nhiên là đang dùng cảm giác. Đôi mắt ưng của cung thủ phát ra lục quang trong bóng đêm, hiển nhiên là đang quan sát điều tra. Thương thủ dùng AUG ghìm súng khom lưng nhìn chung quanh, cũng đang quan sát. Khinh giáp chiến sĩ cầm trường kiếm trong tay hành tẩu về phía trước, đây nhất định chính là nhục thuẫn.

Triệu hoán sư đột nhiên nói: “Không đúng, chúng ta đã đuổi theo xa như vậy, trừ phi phương hướng sai, nếu không thì không lí nào lại không đuổi kịp hắn!”

Khinh giáp chiến sĩ ở phía trước nói: “Chúng ta không có lí do gì để nghi ngờ phán đoán của đội trưởng.”

Triệu hoán sư không nói gì bởi sự thật thắng hùng biện. Điểm nhanh nhẹn của bọn họ trung bình là 200, tốc độ này quả thật không thể tính là chậm. Nhưng cái tốc độ mà bọn họ tự cho là rất trâu ở trong mắt Sảng Sảng lại chẳng là cái đinh gì. Tốc độ cá nhân của Sảng Sảng gấp đôi bọn họ, không thể có chuyện bọn họ đuổi kịp, chỉ có chuyện bọn họ càng đuổi càng xa.

“Phía trước có gì đó!” – Cung thủ bỗng nhiên mở miệng.

Mọi người khẩn trương, đều nhấc vũ khí lên.

“Là thẻ điện tử!” – Cung thủ lại nói.

Khinh giáp chiến sĩ hồ nghi nhìn cung thủ một cái. Đôi mắt ưng của cung thủ còn đang phát lục quang, rõ là không hề nói lung tung.

Khoảng trăm mét phía trước là một mặt cỏ không nhỏ, địa thế rất rộng rãi. Dưới một gốc cây đại thụ ở trung tâm quả nhiên có đặt một tấm thẻ điện tử. Mọi người đến gần nhìn. Trên mặt thẻ cư nhiên còn lóe lên một dãy hồng tự: “Ta ở chỗ cách 310 mét về phía tây, mau tới tìm ta – Hà Kim Ngân!”

Đám người này quả nhiên thông minh, sau khi nhìn thấy dãy chữ thì lập tức nằm xuống. Nhưng đợi đến 10 giây sau đó mà bốn phía vẫn không có bất cứ động tĩnh gì. Hôm nay đội trưởng khinh giáp chiến sĩ phải trải qua việc đưa ra lựa chọn khó nhằn nhất kể từ lần đầu tiến nhập vào Đệ Nhị Thế Giới. Hắn chưa từng thấy qua đối thủ nào giống như Diệp Sảng. Người này hư hư thật thật, chân chân giả giả khiến phán đoán của hắn bị quấy nhiễu nghiêm trọng. Rốt cuộc thì Diệp Sảng chạy theo hướng đông hay vẫn đi theo hướng tây? Hắn chỉ có thể phán đoán từ dòng chữ trên tấm thẻ điện tử này.

Dòng chữ này không thể bảo là không có chút thực tế. Khoảng cách 310 mét chỉ có triệu hoán sư tam giai mới có thể cảm giác được. Diệp Sảng viết là 310 mét, rõ ràng là biết bọn họ có triệu hoán sư trong đội.

Tư duy của khinh giáp chiến sĩ lúc này quay vòng vòng như cánh quạt. Với người lợi hại giống như Hà Kim Ngân, dụng ý khi sử dụng tấm thẻ này chính là nhiễu loạn suy nghĩ của mình, tuyệt đối không có khả năng hắn ngốc đến nỗi mình chạy theo hướng đông, sau đó viết là trốn theo hướng tây lên tấm thẻ, như vậy chẳng phải là giấu đầu lòi đuôi sao? Sự thật chính là Diệp Sảng rất có thể đi theo hướng tây. Về phần 310 mét, nhất định là vô nghĩa.

“Đuổi theo!” – Khinh giáp chiến sĩ quyết đoán chạy về phía tây.

Nhưng lúc này đã quá muộn. “Vèo” một cái, mặt triệu hoán sư đột nhiên tóe lên một mảnh huyết quang mãnh liệt.

Lục thương: “-1818”

Triệu hoán sư hừ một tiếng, sau đó nằm xuống cỏ.

Mọi người hoảng sợ, lại lần nữa nằm xuống. Một thương này chẳng những không phát ra tiếng, mà tới từ hướng nào bọn họ cũng không biết.

Thực ra phát súng này có tiếng, chỉ là không lớn mà thôi. Thêm nữa tiếng côn trùng kêu trong rừng khá lớn, tương đối ồn ào, rất thích hợp để che giấu tiếng súng.

Diệp Sảng đích xác là trốn ở một tảng đá cách 310 mét phía tây. Súng bắn chim phát ra ánh sáng tím sắc bén, dưới ánh sao còn có phần lạnh hơn. Hắn biết đám người kia không ngu, nhất định sẽ đuổi về phía tây, cho nên hắn đã sớm có chiêu đối phó. Đặt thẻ điện tử ở bên kia không phải thật sự để tỏ vẻ mình rất ngạo mạn, cố tình nói vị trí của mình cho đối phương, ngược lại thẻ điện tử tỏa ánh sáng đỏ rực rỡ sẽ đủ để làm bại lộ hành tung của bọn họ. Súng bắn chim không được trang bị tính năng nhìn ban đêm, chỉ có thể dựa vào ánh sáng bên ngoài. Nhưng kính ngắm x6 không phải là thứ đồ chơi để đùa giỡn. Đầu mũ của triệu hoán sư bị Diệp Sảng nhìn thấy rõ ràng.

Tiểu đội số 1 cứ như vậy bị ám chết một người, bảo khinh giáp chiến sĩ không tức giận mới là lạ. Bốn người còn lại đuổi theo rất nhanh. Diệp Sảng cư nhiên không bắn súng nữa mà ngồi chồm hỗm trên tàng cây chờ bọn hắn đến.

Ưng Nhãn của cung thủ rất nhanh liền phát hiện Diệp Sảng. Từ khoảng cách 100 mét từ dưới lên, hắn phóng ra 3 mũi Dẫn Đường Tiễn. Diệp Sảng trên tàng cây lắc lư. Dẫn Đường Tiễn cư nhiên bay mất vào màn đêm. Cung thủ mờ mịt: con mẹ nó đây là thân pháp quái gì thế?

Mắt thấy mục tiêu càng lúc càng gần, khinh giáp chiến sĩ kìm nèn trái tim đang đập loạn của mình. Một khi bị chiến sĩ cận thân, thương thủ chỉ có chết.

“Aaa…” – Hắn điên cuồng hét lên để tăng thêm can đảm cho bản thân, giơ kiếm xông lên. Kiếm quang nhảy nhót, lưu loát như nước chảy.

“Ba” một tiếng. Kiếm này quả sắc bén, một nhát chém đã có thể cắt đứt thân cây đại thụ. Đại thụ ngã xuống. Ngọn cây cũng như Diệp Sảng cũng hạ xuống theo.

“Chết này…” – Khinh giáp chiến sĩ tự tin rằng Diệp Sảng sẽ trốn không thoát khỏi lưỡi kiếm của mình.

Diệp Sảng quả thật không trốn thoát. Nhưng hắn căn bản là đâu có trốn, mặc kệ để một kiếm chém lên vai mình.

Hồng thương: “0”

Khinh giáp chiến sĩ phô ra biểu tình bất khả tư nghị. Thực ra thì cũng bình thường thôi. Tổ đội của hắn có tốc độ nhanh như vậy, thuộc tính lực lượng có cao hơn nữa thì cũng có hạn.

“Hết rồi? Thế thôi sao?” – Diệp Sảng mỉm cười hỏi.

Khinh giáp chiến sĩ còn chưa xuất ra chiêu thứ hai thì AUG của thương thủ ở phía sau đã vang lên. Dưới bóng đêm, ánh sáng kéo sau viên đạn nhìn giống như một còn ngân xà.

Động tác của Diệp Sảng còn nhanh hơn đạn. Hắn đột nhiên giương tay lên. “Ba” một cái. Khinh giáp chiến sĩ vốn đang sững sờ nay đơ người hẳn. Bởi lẽ, hắn bị Bình Nguyên Du Kích Thủ đập dập cằm. Hiện tại sử dụng kĩ năng này khi cận thân đập trúng đối thủ sẽ tạo thành 15 giây mê muội. Hết thảy số đạn từ AUG đều bắn lên sau lưng khinh giáp chiến sĩ, mặc dù cùng đội sẽ không có thương tổn nhưng ánh sáng lửa vẫn láo liên không ngừng.

Cung thủ nổi khùng. Xuyên Vân Tiễn cũng bị lôi ra dùng. Bác sĩ MM trực tiếp lôi kĩ năng phòng ngự Long Trời Lở Đất ra, cách không ném lên đầu Khinh Giáp Chiến Sĩ.

Vấn đề là tên trứng tôm Sảng Sảng này chỉ hơi động, bước mấy bước. Thế công kích phô thiên cái địa của cả ba người đến quần áo của hắn cũng không chạm tới.

“Cùng nhau giết!” – Thương thủ lôi sa ưng ra liền xông lên. Cung thủ cũng rút tiểu đao bên người ra. Bác sĩ MM đã chuẩn bị độc dược xong cũng lao lên.

Đây chính là thế trận phối hợp đoàn đội. Bọn chúng cũng biết tới kế truy sát chí tử.

Diệp Sảng thấy cả ba người cùng xông lên thì sắc mặt đại biến, xoay người bỏ chạy. Chạy được hai bước thì hắn như vấp phải cái gì đó, “phịch” một cái chui vào trong bụi cỏ.

Ba người mừng rỡ, biết rằng thắng lợi đã nằm chắc trong tay liền đẩy tốc độ nhanh hơn cả khinh giáp chiến sĩ xông lên. Hiện tại Diệp Sảng chỉ còn nước chết.

“Ầm ầm…”

Từ trong bụi cỏ vang lên một tiếng vang thật lớn. Vô số cỏ cây bị hất lên. Lựu đạn vào lúc không thể nào nhất, tại nơi không thể nhất bỗng nổ tung.

Bốn người đều bị nổ bay lên trời. Khinh giáp chiến sĩ, thương thủ, cung thủ bị nổ chết ngay tại chỗ. Bác sĩ MM rơi từ trên xuống, ngã dúi vào trong bụi cỏ nửa sống nửa chết. Cô nàng coi như mạng lớn, chủ yếu là nhờ một thân cao phòng. Cú nổ này lấy mất 560 HP của cô nàng. Nhưng dù sao thì cũng đến lúc cô nàng chờ chết vì giá trị sinh mệnh chẳng còn bao nhiêu. Cô chân chính cảm thấy hoảng sợ. Đây là lần đầu tiên cô phát hiện ra có người lợi hại thực sự không phải do trang bị hay kĩ năng mà là… chỉ số thông minh!

Một loạt chiến thuật dụ dỗ liên tiếp của Diệp Sảng quả thực là tinh vi, ác độc, không có kẽ hở. Lợi dụng thẻ điện tử để giết triệu hoán sư là vì có nguyên nhân. Nếu không có triệu hoán sư thì tiểu đội liền không thể cảm giác được nguy hiểm tiềm ẩn. Sau đó Diệp Sảng ngồi chồm hỗm trên tàng cây không chạy, mục đích là để tụ bốn người còn lại ở một chỗ. Sau khi cho khinh giáp chiến sĩ một cú đập thì cũng lặng lẽ đưa tay kéo chốt bảo hiểm, âm thầm ném lựu đạn dưới chân mình. Hắn biết mấy người này không tầm thường, tuyệt đối sẽ không bắn xong thì đổi đạn đổi tên, nhất định phải xông lên. Đương nhiên, tuyệt nhất vẫn là hành động của Sảng Sảng, nhất là sắc mặt đại biến, xoay người bỏ chạy sau đỏ nhảy ùm vào trong bụi cây cỏ. Nhìn qua còn giống như là thật sự hoảng hốt chạy bừa, trong vội vã sinh ra sai lầm, hoàn toàn khiến cho mấy người đối phương hạ thấp đề phòng, yên tâm đề cao tốc độ xông lên. Một khi xông lên, cả bốn người liền hoàn toàn nằm trong bán kính trí mạng. Hậu quả sau đó có thể tưởng tượng ra dễ dàng.

Bác sĩ MM ngã trên mặt đất, dùng một điểm khí lực cuổi cùng tự thả trị liệu thuật cho mình. Nhưng thuật trị liệu này không có tác dụng tức thời mà mỗi giây tăng 5HP, muốn hồi phục kha khá thì phải cần một ít thời gian. Nhưng lúc này Diệp Sảng lại xuất hiện trước mặt cô nàng giống như quỷ. Động tác của hắn nào còn có chút gì gọi là bối rồi, tất cả đều là một loạt tác phong cường tráng. Họng súng Masada nhắm chuẩn vào cô nàng.

Bác sĩ MM biết mình xong đời rồi liền đưa tay sờ sờ độc dược. Trong lòng cô còn nuôi một tia hi vọng may mắn. Nhưng ngón tay Diệp Sảng đã vô tình bóp cò. Xác đạn toé ra rơi xuống. Máu tươi bắn lên, hạ cánh xuống mặt nạ phòng độc của Diệp Sảng. Diệp Sảng dứt khoát tháo mặt nạ xuống. Mang theo thứ này trốn chạy thật sự bất tiện. Đội truy binh quy mô lớn còn ở phía sau. Đêm nay phải đánh, nhất định phải hành hạ đám người này đến chết sợ mới thôi.
Bình Luận (0)
Comment