Chương 1084: Đứng lại (1)
Chương 1084: Đứng lại (1)Chương 1084: Đứng lại (1)
- Bành!
Một đạo khí lãng từ chỗ kiếm trong tay hai người tương giao khuếch tán ra, trong nháy mắt đánh bay vô số Huyền giả.
Kiếm ý của Dương Diệp bao phủ ở trên Kiếm Xích, sau đó dùng lực, lực lượng cường đại trực tiếp ép hai chân La Tuấn lún vào trong đất.
Đang chuẩn bị xuất thủ lần nữa, lúc này hàng ngàn đạo công kích phô thiên cái địa kéo tới, Dương Diệp hừ lạnh một tiếng, thi triển ra Kiếm. Vực chặn những công kích kia, sau đó Kiếm Xích đập xuống.
- Bành!
La Tuấn lún vào trong đất.
Dương Diệp đang chuẩn bị truy kích, đột nhiên một cột sáng màu trắng từ trong mặt đất tuôn ra, Dương Diệp hơi biến sắc, thân hình lóe lên, thối lui ra mười trượng.
- Rầm rầm oanh...
Lúc này, vô số cường giả Tôn Giả cảnh điên cuồng lao tới Dương Diệp, cùng lúc đó, vô số Tôn Giả cảnh đồng loạt ra tay, tất cả công kích đều rơi vê phía Dương Diệp. Dương Diệp nheo mắt, thân hình lóe lên, thối lui đến phía sau Thi Tổ, sau đó nói:
- Ngăn trở bọn họ!
Tuy Kiếm Vực có thể chống đỡ được công kích này, thế nhưng Kiếm Vực cũng không phải có thể thi triển vô hạn. Lấy thực lực của hắn bây giờ, một ngày thi triển bốn lần, hầu như đã là cực hạn!
- Tên hỗn đản này...
Thi Tổ tức giận mắng, sau đó liền bị vô số đạo công kích bao phủ...
Mười mấy hơi thở sau, các loại năng lượng công kích tiêu thất, lúc này mặc dù trên người Thi Tổ không có thiếu linh kiện gì, nhưng từ viên mắt bốc hỏa có thể thấy được, hắn cũng mệt ngất ngư.
- Chúng ta rút lui, không thì dù không bị giết chết, cũng bị mệt chết ở chỗ này!
Trong thanh âm của Thi Tổ lần đầu mang theo ngưng trọng.
- Dương Diệp!
Đúng lúc này, xa xa La Tuấn đột nhiên rống giận, vô số tia số mệnh xuất hiện ở không trung, từng đạo năng lượng điên cuồng vọt tới, ở trong tay hắn, Nhân Hoàng Kiếm nổi lên kiếm quang màu trắng tinh khiết. - Lão quỷ, ta không muốn lại hỏng một thanh kiếm, hắn liền giao cho ngươi. Dù sao ngươi cũng là thân thể Bán Thánh, Nhân Hoàng Kiếm khẳng định không làm gì được ngươi.
Dương Diệp rất không nghĩa khí nói.
- Tiểu tử, lão tổ đột nhiên phát hiện, ngươi thật quá vô sỉ!
Thi Tổ nói.
- Cứ quyết định như vậy, ngươi kháng trụ hắn, ta mở đường cho ngươi!
Dương Diệp nói xong thân hình lóe lên, bay về phía hậu phương, Kiếm Xích trong tay huy động, vô số đạo kiếm khí như mưa rơi trút xuống, nhất thời giữa sân tiếng kêu rên vang vọng.
Nếu có cơ hội, Dương Diệp thật muốn giết La Tuấn, thế nhưng đáng tiếc, lúc này nếu muốn giết La Tuấn căn bản đã không thể nào. Bởi vì như Thi Tổ nói, tiếp tục đợi ở chỗ này, dù bọn họ không bị giết chết, cũng sẽ bị mệt chất.
Xa xa, nam tử cùng nữ tử của Thánh Địa sớm đã ngừng lại. Bởi vì thân phận lai lịch của hai người, cộng thêm La Tuấn có nguy cơ, những thuộc hạ của La Tuấn cũng không có dám công kích hai người, bởi vậy hai người có thể nói là nhàn nhã nhất.
Hai người kinh ngạc nhìn Dương Diệp, La Tuấn còn có Thi Tổ, đây là Huyền giả ở thế giới bị lãng quên? Ba người này thực sự chỉ là Tôn Giả cảnh? Lúc nào Huyền giả ở thế giới bị lãng quên yêu nghiệt như thế?
- Trảm!
Đúng lúc này, xa xa truyền đến tiếng trống giận dữ của La Tuấn, tiếp theo, một đạo kiếm khí bạch sắc bắn nhanh về phía Thi Tổ. Thi Tổ không dám khinh thường, huyết nhận trong tay quét ngang, một mảnh huyết quang càn quét, cùng kiếm khí bạch sắc hung hăng đụng vào nhau.
- OanhIl
Tia máu trong nháy mắt bị đánh tan, kiếm khí bạch sắc đánh vào trên thân thể Thi Tổ.
- Bành!