Chương 1212: Mười điện U Minh, điện thứ mười... (1)
Chương 1212: Mười điện U Minh, điện thứ mười... (1)Chương 1212: Mười điện U Minh, điện thứ mười... (1)
- Ngươi thắng à?
An Nam Tĩnh nhìn Dương Diệp, khóe miệng tươi cười, chẳng qua gương mặt có vài phần tái nhợt, mà ở chỗ vai trái của nàng vẫn đang không ngừng nhỏ máu.
Dương Diệp đi tới trước mặt An Nam Tĩnh, nhìn chỗ vai trái cả nàng đã gần như nát bét, không biết tại sao từ khóe mắt hắn chậm rãi tràn ra hai dòng nước trong suốt.
Trong lòng thật đau! Lúc này Dương Diệp cảm giác tim mình đau đớn giống như kim châm vậy!
Nhìn Dương Diệp rơi nước mắt, An Nam Tĩnh có phần sững sờ, sau đó mi mắt hạ xuống, im lặng một lát mới nói:
- Không sao, không có tổn thương tới vị trí quan trọng, có thể mọc lại!
Dương Diệp kéo An Nam Tĩnh vào trong lòng mình, sau đó tay phải đặt ở chỗ vai trái của An Nam Tĩnh, huyền khí trong cơ thể hắn điên cuồng tuôn ra. Hắn chẳng qua chỉ lẳng lặng truyền huyền khí cho An Nam Tĩnh, không nói xin lỗi, cũng không nói cảm ơn, bởi vì giữa hắn cùng với An Nam Tĩnh, nói những thứ này đều là dư thừa. Bị Dương Diệp kéo đến trong lòng, cơ thể An Nam Tĩnh cứng đờ, nàng hơi giấy giụa, nhưng lại không thể nào thoát ra được. Sau khi im lặng một lúc lâu, nàng không cổ thoát ra nữa, mặc cho Dương Diệp ôm mình, chẳng qua trong mắt nàng có cảm xúc phức tạp cùng mờ mịt.
- Không ngờ ngươi lại giết chết được Hạ Hầu Hiên.
Đúng lúc này, người mù ở phía xa đột nhiên nói chuyện.
- Đợi lát nữa ta cũng sẽ giết ngươi!
Dương Diệp nhìn người mù, giọng nói hoàn toàn không có cảm XÚC.
- Ta cũng không sợ chết!
Người mù nói:
- Ta chỉ tò mò, ngươi làm có thể giết hắn được.
- Có ý nghĩa sao?
Dương Diệp nói:
- Hắn đã chết rồi, không phải sao?
Người mù hơi ngẩn người ra, sau đó khẽ gật đầu, nói:
- Ngươi nói đúng, đã không có ý nghĩa gì nữa. Ta muốn nói là cuộc chiến giữa ta và nàng vẫn chưa kết thúc, ngươi không nên nhúng tay vào. An Nam Tĩnh khẽ gật đầu, muốn tránh khỏi vòng tay của Dương Diệp, nhưng lại bị Dương Diệp ôm thật chặt, hoàn toàn không thoát ra được, An Nam Tĩnh giật mình, nhìn vê phía Dương Diệp.
Dương Diệp dịu dàng nói:
- Nàng đừng quên, lúc trước hai người bọn họ tới, nhưng chưa từng nghĩ sẽ phải một đấu một với ta. Nói chung, bây giờ nàng cố gắng dưỡng thương là được, cứ giao hắn cho ta xử lý, hiểu không?
Nghĩ đến cảnh tượng người mù cùng Hạ Hầu Hiên liên thủ đối phó với Dương Diệp, An Nam Tĩnh không do dự, lập tức khẽ gật đầu. Nàng có võ đức, nhưng không cổ hủ. Nếu như lúc đầu người mù không liên thủ với người khác để đối phó Dương Diệp, nàng tuyệt đối không để cho Dương Diệp nhúng tay vào cuộc chiến đấu giữa bọn họ. Nhưng đáng tiếc, ngay từ lúc đầu người mù kia và Hạ Hầu Hiên đã không lựa chọn một đấu một với Dương Diệp!
Thấy An Nam Tĩnh gật đầu, Dương Diệp mỉm cười, sau đó nhìn về phía người mù, thần sắc lập tức lạnh lùng, nói:
- Thánh địa đã nhiêu lân muốn đẩy ta vào chỗ chết, Dương Diệp ta thê với trời, cuối cùng sẽ có một ngày, nhất định làm cho Thánh địa biến mất khỏi thế gian này.
Hắn không quan tâm tới cái gì huyền giả Nghịch Chủng hay không, hắn chỉ biết Thánh địa này muốn hắn chết, nếu như vậy, hắn sẽ làm cho Thánh địa chết! - Ngươi quá tự tinI
Người mù nói:
- Đừng nói là ngươi, cho dù là huyền giả Nghịch Chủng cũng đừng mong dễ dàng tiêu diệt được Thánh địa ta.
- Có lẽ vậy!
Dương Diệp nói:
- Tuy nhiên ta vẫn muốn thử xem.
Người mù im lặng một lát, sau đó nói:
- Chúng ta không nên tự giết lẫn nhau, huyền giả Nghịch Chủng mới là kẻ địch lớn của tất cả nhân loại chúng ta, bất kể là người của Thánh địa ta chết trong tay các ngươi, hay là người của các ngươi chết ở trong tay Thánh địa chúng ta, đều không đáng. Cho dù bọn họ chết, cũng có thể chết trong cuộc chiến chống lại huyền giả Nghịch Chủng trong tương lai mới phải!
- Câu nói này, ngươi hẳn phải nên nói với người của Thánh địa ngươi thì hơn!
Dương Diệp nói.
- Trải qua chuyện lần này, bọn họ sẽ hiểu rõ đạo lý này!
Người mù nói.