Chương 1214: Nghịch! (1)
Chương 1214: Nghịch! (1)Chương 1214: Nghịch! (1)
Một nữ tử xuất hiện ở trước mặt người mù, nữ tử này khoảng chừng hai mươi tuổi, mái tóc bạc trắng, váy gai, đi chân trần, hai mắt tối tăm, ngay cả con ngươi cũng có màu đen, thâm thúy giống như bầu trời sao vậy. Ở trên cổ tay của nữ tử này có buộc một sợi dây xích màu trắng bạc. Nói sợi dây xích buộc ở trên tay nàng, còn không băng nói là trói ở trên tay nàng.
Bởi vì bắt đầu từ chỗ cánh tay của nữ tử này, khắp cả người đều bị sợi dây xích màu trắng bạc quấn vòng quanhI!
Minh Nữ nhìn Dương Diệp, hai mắt của nàng dường như có ma lực kỳ dị, làm cho tinh thân Dương Diệp chợt hoảng hốt, điều này khiến hắn càng thêm kinh hãi, vội vàng khởi động kiếm ý xua tan cảm giác không thoải mái trong đầu, sau đó cơ thể thoáng di chuyển, lùi vê phía sau mười trượng, kéo dài khoảng cách với nữ tử trước mắt!
An Nam Tĩnh đi tới bên cạnh Dương Diệp, lúc này trên mặt nàng cũng lộ vẻ nghiêm trọng nhất từ trước tới nay!
- Từ sau tổ sư của Kiếm Tông, kiếm đạo lại xuất hiện một vị thiên tài kiếm đạo. Người bên cạnh người cũng không tệ, đã có thể dung hợp nhiều loại ý cảnh, lại mang trên người hơn hai mươi loại truyền thừa võ đạo khác nhau, đúng là thiên tài tuyệt thế khó có được. Đám người Hạ Hầu Hiên không đáng chết ở trên tay các ngươi, các ngươi cũng không đáng chết ở trên tay ta, kẻ địch thật sự của đại lục Huyền Giả là huyền giả Nghịch Chủng, cho nên, hôm nay ta sẽ không giết các ngươi!
Minh Nữ chậm rãi mở miệng, âm thanh cũng giống như mang theo ma lực, làm trong đầu hai người Dương Diệp cùng An Nam Tĩnh có chút ảm đạm.
- Ngươi thật tự tin nhỉ!
Dương Diệp bước về phía trước và thi triển ra Kiếm Vực, một lực lượng vô hình bao phủ lấy nơi đây.
- Dưới Bán Thánh, không có người nào mà ta không giết được cải
Minh Nữ duỗi tay ra, sau đó nhẹ nhàng nắm chặt, một lực lượng vô hình xuất hiện ở bốn phía xung quanh nàng, cản trở lực lượng Kiếm Vực của Dương Diệp.
Đồng tử của Dương Diệp co lại. Đây là lực lượng gì vậy? Không ngờ nó lại có thể ngăn cản được lực lượng của Kiếm Vực?
- Nghịch!
Tay của Minh Nữ đột nhiên thả lỏng ra, tiếp theo, một đường ánh sáng trắng cùng ánh sáng màu đen chợt lóe lên, Dương Diệp rên lên một tiếng và lùi lại vài chục bước. Kiếm Vực của hắn đã bị phái
An Nam Tĩnh đang muốn ra tay, Dương Diệp đã xuất hiện ở bên cạnh nàng, giữ tay nàng lại, nhìn nàng lắc đầu, nữ nhân trước mắt này quá thần bí.
Minh Nữ nói:
- Kiếm Vực không nên kém như vậy chứ? Năm đó, tổ sư của Kiếm Tông lấy sức một mình chọn hơn mười vị Bán Thánh mà không bị thất bại, chính là dựa vào uy lực của Kiếm Vực này. Nhìn bộ dạng ngươi như vậy, chắc còn chưa nắm giữ được tinh túy thật sự của Kiếm Vực. Chờ ngươi thật sự nắm giữ Kiếm Vực, khi đó có lẽ có thể đánh với ta một trận!
Dương Diệp hít sâu một hơi, nói:
- Các ngươi đi đi
Không phải hắn không muốn giữ đối phương lại, mà hắn căn bản không giữ lại được. Thực lực của nữ nhân trước mắt này cho hắn một loại cảm giác sâu không lường được, hắn chỉ từng cảm nhận loại cảm giác này ở trên người Mạc lão. Còn nữ nhân trước mắt này mới chỉ là cảnh giới Tôn Giả cửu phẩm mà thôi
Trừ khi hắn nắm giữ Kiếm Vực thật sự, hoặc bắt được bản thể của kiếm linh, nếu không, hắn muốn chống lại nữ nhân này, khả năng tuyệt đối sẽ là thua nhiều thắng ít! Minh Nữ khẽ gật đầu, xoay người nhìn về phía người mù, sau đó tay hơi đảo qua, một tia sáng trắng tiến vào bụng của người mù lỗ thủng thật lớn kia lại nhanh chóng khôi phục với tốc độ mắt thường có thể thấy được, không đến mười hơi thở, vết thương ở bụng của người mù đã khôi phục lại như lúc ban đầu, dường như từ trước tới nay chưa từng xuất hiện qua vậy!
Sắc mặt Dương Diệp thoáng biến đổi, lúc hắn nhìn về phía nữ tử, trong mắt lại có thêm vài phần nghiêm trọng!
- Sao ngươi lại tới đây?
Người mù hỏi.
- Ta tới cứu các ngươi, đáng tiếc tới chậm một bước, Hạ Hầu Hiên chết rồi!
Minh Nữ nói.
- Hắn chết thế nào?
Người mù hỏi.
Minh Nữ hơi trâm ngâm, sau đó nói:
- Lực lượng vượt ra ngoài thế giới này đã giết hắn, lực lượng kia ẩn chứa lực còn mạnh hơn lực Thiên Đạo của thế giới này, lực lượng kia tán thành Dương Diệp, cho nên Hạ Hầu Hiên bị cắn trả.
- Còn có lực lượng mạnh hơn lực của Thiên Đạo của thế giới này sao? Người mù lại hỏi, trong giọng nói có phần kinh ngạc.
- Có, có rất nhiều.
Minh Nữ đột nhiên đưa tay nắm vai của người mù, sau đó thân thể khẽ run lên, người đã xuất hiện ở ngoài ngàn dặm
- Lấy thực lực của nàng, vừa rồi có thể giết chết bọn chúng, vì sao nàng lại không giết?
Người mù còn đang hỏi.
- Không giết được!
Minh Nữ nói.
- Vì sao?
Người mù không hiểu.
- Thời điểm ta xuất hiện, Bán Thánh của thế giới này đã theo dõi ta, nếu ta ra tay có lẽ người chết trước có thể là taI
Minh Nữ nói.
- Vậy vì sao hắn không giết người?
Người mù lại hỏi.
- Hắn không dám, bởi vì hắn sợ ta hủy đạo của hắn.
Người mù: Sau khi Minh Nữ cùng người mù rời đi, Mạc lão xuất hiện ở trước mặt Dương Diệp, lúc này trên mặt Mạc lão cũng lộ vẻ nghiêm trọng. Hắn liếc mắt nhìn vê hướng Minh Nữ rời đi, sau đó nói:
- Nữ tử này rất kỳ lạ, nắm giữ lực lượng cùng đạo tu luyện mà ngay cả ta cũng chưa từng thấy qua, mặc dù nàng chỉ là cảnh giới Tôn Giả, nhưng ta cảm giác nàn lại có thể uy hiếp đến tal
Đồng tử của Dương Diệp hơi co lại, nói:
- Có thể uy hiếp được Mạc lão sao? Nàng có mạnh như vậy à?
Mạc lão mỉm cười, nói:
- Chẳng qua chỉ là cảm giác mà thôi, nếu như ra tay thật, mười nàng cũng sẽ không phải là đối thủ của ta. Lúc trước sở dĩ ta không giết nàng là vì hai nguyên nhân, một là ta không muốn ỷ lớn hiếp nhỏ, hai là ta hi vọng bản thân ngươi đi giết nàng, mà không phải ta tới giúp ngươi giết. Ngươi muốn trưởng thành, ngươi cần phải tự đi đối phó với đối thủ của mình, ta chỉ có thể bảo đảm ngươi sẽ không bị ỷ lớn hiếp nhỏ!