Chương 1244: Uy hiếp? (1)
Chương 1244: Uy hiếp? (1)Chương 1244: Uy hiếp? (1)
Nữ tử áo đen cũng chính là sát thủ Chí Tôn thường đi theo bên cạnh An Bích Như đã chết.
Trong cuộc đại chiến trước đây, nữ tử áo đen đi vào ám sát một vị Bán Thánh, bị vị Bán Thánh kia phát hiện, sau đó lập tức đánh cho hồn phi phách tán, ngay cả thi thể cũng không còn.
Ngoại trừ nữ tử áo đen, còn có rất nhiều cường giả cảnh giới Hoàng Giả đều đã chết, trong những cường giả cảnh giới Hoàng Giả có người Dương Diệp quen biết, có người hắn không quen. Nói chung, Nam Vực thẳng, nhưng cũng là thẳng thảm.
Dương Diệp không có thiện cảm với nữ tử áo đen này, bởi vì trước đây nữ nhân này đã nhiêu lần muốn dồn hắn vào chỗ chất. Bởi vậy, hắn đã từng có nói, sau khi đạt được cảnh giới Hoàng Giả, người đầu tiên hắn muốn giết chính là nàng. Nhưng bây giờ nghe nói nàng chết trận, trong lòng Dương Diệp lại có chút thương cảm. Bất kể như thế nào, nữ tử áo đen kia cũng chết vì Nam Vực!
Dương Diệp đột nhiên phát hiện, ở trong loạn thế, người muốn sống không phải là một chuyện đơn giản gì!
Dương Diệp thu hồi lại suy nghĩ, nhìn về phía An Bích Như trước mắt. Trên gương mặt An Bích Như đầy buồn bã, còn hiện rõ vệt nước mắt, có thể tưởng tượng được nữ tử áo đen kia bị giết khiến nàng đau khổ tới mức nào!
- Xin lỗi
Dương Diệp cảm thấy mình cần phải xin lỗi, xét đến cùng, người của Thánh địa là do hắn dẫn tới, những người này bỏ mạng, hắn cũng có một phần trách nhiệm nhất định.
An Bích Như lắc đầu, nói:
- An gia ta nương nhờ ngươi mới tránh khỏi nguy cơ bị diệt tộc, tất nhiên cũng phải trả giá. Không chỉ có An gia ta, còn có gia tộc cùng tông môn khác, chúng ta không đơn thuần chiến đấu vì ngươi, mà cũng là vì bản thân chúng ta. Cho nên, ngươi căn bản không cần tự trách.
- Trước đây, nhóm sát thủ An gia tới giết ta, thật sự không liên quan đến nàng sao?
Dương Diệp đột nhiên hỏi.
An Bích Như ngẩng đầu nhìn Dương Diệp, không nói gì.
Dương Diệp nói:
- Xin lỗi, đây là một vướng mắc trong lòng ta, bởi vì ta có lẽ không có cách nào tiếp nhận được một người đã từng muốn hại ta.
An Bích Như nói: - Ta nói không có, ngươi có tin không?
- Tinl
Dương Diệp khẽ gật đầu.
- Vì sao?
Trong mắt An Bích Như hiện lên một chút dao động.
Dương Diệp nói:
- Thật ra ta sẽ tin từ lâu, chẳng qua nàng vẫn không chịu giải thích với ta.
- Ngươi chưa bao giờ cho ta cơ hội cả!
An Bích Như nói.
Dương Diệp nói:
- Khi đó, nàng đang là đồng minh với kẻ địch lớn nhất của ta, ta làm sao có thể cho nàng cơ hội được? Ta không phải là người rộng lượng gì, cho nên, trong thời gian nàng liên minh cùng La Tuấn, ta đã xem nàng là kẻ địch.
Hắn là một người trọng tình, nhưng điều kiện trước tiên là người khác cũng có tình nghĩa đối với hắn, nếu không, hắn chính là một người vô tình.
An Bích Như im lặng, không nói gì, bởi vì nàng không có lời nào để nói. Trước đây nàng cũng không nghĩ tới, Dương Diệp sẽ thành kẻ địch của La Tuấn, hơn nữa lúc đó La Tuấn đang có thế lực lớn, An gia liên minh cùng hắn, quả thật có thể thu được rất nhiều lợi ích, bởi vậy, nàng dẫn dắt An gia liên minh cùng La Tuấn, chẳng qua không nghĩ tới, quyết định này làm cho nàng trở thành kẻ địch của Dương Diệp.
Chỉ có thể nói ý trời trêu người!
Dương Diệp nói:
- Sau đó nàng cùng Đinh Thược Dược xử lý những chuyện ở Nam Vực thế nào?
An Bích Như tuyệt đối có năng lực, sở dĩ trước đây loại bỏ quyền lợi của nàng cũng không phải là ý của hắn, chủ yếu là Đinh Thược Dược biết vấn đề giữa hắn cùng với An Bích Như còn chưa có giải quyết, bởi vậy mới loại bỏ An Bích Như ra khỏi quyền lợi mà thôi.
An Bích Như lại lắc đầu, nói:
- Cô cô là người thân duy nhất của ta, bây giờ nàng vừa chết, ta mới phát hiện cái gọi là hưng vong của An gia thật ra tuyệt đối không quan trọng với ta. Nếu như có thể, ta bằng lòng lấy tất cả mọi thứ của An gia để đổi cho nàng sống sót. Ta mệt mỏi, không muốn quan tâm tới chuyện gì nữa. Ta tới tìm ngươi là muốn nói cho ngươi biết, ta sắp đi, ta sẽ không mang thế lực An gia đi, hi vọng ngươi có thể đối xử tử tế với bọn họ. - Nàng không thể ở lại sao?
Dương Diệp nhìn thẳng An Bích Như nói.
- Ngươi hi vọng ta ở lại sao?
An Bích Như cũng nhìn thẳng Dương Diệp, hỏi ngược lại.
Dương Diệp hơi ngẩn người ra, do dự trong chớp mắt, nhưng chính là thoáng do dự này lại làm ánh mắt An Bích Như hiện lên một tia thất vọng, sau đó nàng xoay người rời đi.
An Bích Như dừng bước, bởi vì Dương Diệp xuất hiện ở trước mặt nàng, nói:
- Ta hi vọng nàng ở lại!
Sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, Dương Diệp hiểu rõ một đạo lý, thật sự không thể buông tay, một khi buông tay, rất có khả năng chính là vĩnh viễn.
Còn nữa, ở thời loạn thế này, sao hắn có thể yên tâm để cho một nữ nhân như An Bích Như rời đi chứ?
An Bích Như nhìn Dương Diệp một lát, sau đó nói:
- Vậy ta sẽ ở lại!
Cứ như vậy, An Bích Như ở lại cùng Đinh Thược Dược trở thành phụ tá đắc lực của Dương Diệp. Cũng bởi vì An Bích Như ở lại, trọng trách của Đinh Thược Dược lại nhẹ hơn rất nhiều, hai nàng đều là người có trí tuệ rất cao, khi phối hợp với nhau, các chuyện trong ngoài của Nam Vực đều được xử lý rõ ràng, căn bản không cân Dương Diệp phải quan tâm.
Sau khi giải quyết xong chuyện của An Bích Như, Dương Diệp đang chuẩn bị đi Hồng Mông tháp thăm An Nam Tĩnh, lúc này, Ân Huyên Nhi đột nhiên đi tới Cổ Vực Thành. Đi cùng nàng còn có Thụ Tâm của Thụ Nhân tộc trước đây đã rời khỏi Cổ Vực Thành.
Trong đại sảnh của phủ thành chủ Cổ Vực Thành.
- Phu quân, đã lâu không gặp, ta nhớ chàng muốn chết!
Ân Huyên Nhi vừa nhìn thấy Dương Diệp đã cười duyên, vội vàng nghênh đón, trong mắt đây tình cảm nồng ấm, giống như Dương Diệp thật sự là phu quân mà nàng nhiều năm không gặp vậy!
Ân Huyên Nhi vừa tới cách Dương Diệp nửa trượng, đã bị một kiếm ý làm chấn động phải lùi về phía sau mười bước. Trong mắt Ân Huyên Nhi lóe lên một tia kinh ngạc, nhưng sắc mặt nàng đã nhanh chóng khôi phục lại bình thường, trong mắt thoáng lộ ra một chút ai oán, nói:
- Phu quân làm sao? Sao chàng lại đối xử với thiếp như vậy chứ? Thật uổng công thiếp lo lắng cho chàng trong suốt thời gian qua.
Gương mặt Ân Huyên Nhi tuyệt đẹp, lại thêm lúc này nàng ăn nói mềm mỏng, trong mắt đầy vẻ quyến rũ, có thể nói là phong tình vạn chủng.
Nhưng Dương Diệp lại không hề dao đậy, hắn vốn có chút thiện cảm với nữ nhân trước mắt này, nhưng trong khoảng thời gian qua, nữ nhân trước mắt này làm như không nhìn thấy chuyện xảy ra ở Nam Vực. Mà bây giờ, khi Thánh địa bị đánh lui, nàng lại lập tức chạy tới, còn làm ra bộ dạng như vậy khiến hắn thực sự có chút chán ghét.