Chương 1246: Ân Huyên Nhi hối hận! (1)
Chương 1246: Ân Huyên Nhi hối hận! (1)Chương 1246: Ân Huyên Nhi hối hận! (1)
- Dương Diệp, ngươi dám!
Ân Huyên Nhi giận dữ hét.
Dương Diệp dừng bước, nói:
- Ân cô nương, nế tình ngày xưa, ta cho nàng một cơ hội cuối cùng, nếu không, ta nói được thì làm được.
Vì An Nam Tĩnh, đừng nói giết hoàng thất Bắc Vực cùng Thụ Nhân tộc, cho dù là xông lên tới lên Thánh địa, hắn cũng sẽ làm mà không hề do dự.
Gương mặt Thự Tâm trắng bệch, trong mắt đầy khủng hoảng, nếu như người khác nói vậy, nàng có thể còn không tin, nhưng Dương Diệp nói câu này, nàng tuyệt đối sẽ tin. Nam nhân này trước mắt đã nổi điên lên, hoàn toàn chính là một Sát Thần từ đầu đến chân.
Không đợi Ân Huyên Nhi nói, nàng lại nói:
- Dương công tử, Thụ Nhân tộc ta bằng lòng giao ra nước sinh mạng!
Ân Huyên Nhi nhìn chằm chằm vào Dương Diệp, trên gương mặt tuyệt mỹ đang tức giận, có vẻ hơi dữ tợn.
Dương Diệp khẽ gật đầu, nói: - Vậy ta cảm ơn!
Trong lòng Thụ Tâm thở phào nhẹ nhõm, sau đó hai tay kết ra một ấn, một đường ánh sáng màu xanh lục lao ra khỏi cơ thể nàng, tiếp theo, một giọt nước màu xanh lá xuất hiện ở trước mặt Dương Diệp.
Giọt nước màu xanh lá đậm vừa xuất hiện lại biến mất không thấy nữa, Dương Diệp cũng biến mất.
Ân Huyên Nhi vẫn còn đang tức giận, trong lòng Thụ Tâm lại thở phào nhẹ nhõm, Dương Diệp này tức giận thực sự có chút đáng sợ. Đương nhiên, nàng cũng hiểu rõ vì sao Dương Diệp đối xử với các nàng như vậy. Trước đây, thái độ của Dương Diệp đối với nàng và Ân Huyên Nhi vẫn rất được, sở dĩ hiện tại không chút nể tình như vậy, sợ rằng vẫn bởi vì khi ở trước mặt nguy hiểm và tai họa, Thụ Nhân tộc nàng đã từ bỏ Nam Vực.
Thụ Tâm biết, quyết định trước đây của Thụ Nhân tộc đã sai rồi, không chỉ có Thụ Nhân tộc sai rồi, Ân Huyên Nhi cùng Bắc Vực cũng sai rồi. Lúc Nam Vực đối mặt với Thánh địa, Bắc Vực không nên ngồi trên núi xem hổ đấu. Bây giờ Thánh địa bị đánh lui, Bắc Vực lập tức chạy tới nói điêu kiện, đừng nói Dương Diệp, cho dù là nàng cũng sẽ khó chịu.
- Ân cô nương muốn ở lại, hay là đi bây giờ?
An Bích Như cầm chén trà trên bàn lên, thổi nhẹ và khẽ nói. Ân Huyên Nhi cố gắng làm mình bình tĩnh lại, nhìn về phía An Bích Như, nói:
- An phu nhân, bây giờ ta nên gọi ngươi là An phu nhân, hay gọi ngươi là Dương phu nhân vây?
Tay An Bích Như thoáng dừng lại một chút, tiếp theo cười nói:
- Trong giọng nói của Ân cô nương có mùi dấm nồng quá đấy!
Ân Huyên Nhi cười lạnh nhưng không nói gì.
An Bích Như nói:
- Ân cô nương là một người thông minh, từ chuyện trước đây cô nương tới gần Dương Diệp, lôi kéo Dương Diệp, ta có thể nhìn ra được điều này. Nhưng đáng tiếc, ngươi cùng ta đều thiếu quyết đoán của Đinh Thược Dược. Nàng dám lấy toàn tộc đặt ở trên người của Dương Diệp, đồng thời không quan tâm ở dưới tình huống nguy hiểm nào cũng không bỏ không rời. Cho nên, bây giờ nàng là người được Dương Diệp tín nhiệm nhất, cũng là người có quyền hạn lớn nhất ở Nam Vực, chỉ kém Dương Diệp. Đây là điêu nàng nên có được!
Nói đến đây, An Bích Như dừng lại một lát, lại nói:
- Nhưng Ân cô nương thì sao? Cô nương từng giúp đỡ Dương Diệp, nhưng hắn chưa từng giúp đỡ cô nương sao? Còn nữa, trước đó Bắc Vực quả thật có phái người tới tiếp xúc với chúng ta, nhưng sau đó thì sao? Thánh địa cùng đế quốc Đỉnh Hán bắt đầu ra tay với Nam Vực quy mô lớn, Bắc Vực lại không nói liên minh nữa. Chúng ta đều không phải là người ngu, cô nương nói xem?
Sắc mặt Ân Huyên Nhi có chút khó coi, lúc đó nàng từng đề nghị Bắc Vực điều động cường giả tới giúp Nam Vực, nhưng một ít người bảo thủ ở Bắc Vực lại không đồng ý. Bởi vì bọn họ cảm thấy, để cho Nam Vực cùng Thánh địa còn có đế quốc Đỉnh Hán liều mạng, cùng tổn thất thì không còn gì tốt hơn. Còn nữa, khi đó tất cả mọi người Bắc Vực cảm thấy Nam Vực căn bản không có hy vọng gì, phái người tới tiếp viện, đơn giản chính là chịu chết mà thôi