Vô Địch Kiếm Vực (Dịch Full)

Chương 1221 - Chương 1287: Không Quá Mạnh, Chỉ Một Bán Thánh Mà Thôi....(1)

Chương 1287: Không quá mạnh, chỉ một Bán Thánh mà thôi....(1) Chương 1287: Không quá mạnh, chỉ một Bán Thánh mà thôi....(1)Chương 1287: Không quá mạnh, chỉ một Bán Thánh mà thôi....(1)

- Thật sự không dẫn theo bất kỳ kẻ nào đi cùng sao?

Bên ngoài cửa Cổ Vực Thành, Đinh Thược Dược nhìn Dương Diệp hỏi. Ở bên cạnh của nàng là mấy nàng Hiểu Vũ Tịch cùng An Nam Tĩnh.

Ánh mắt Dương Diệp nhìn lướt qua các nàng, nói:

- Lần này ta đi Thánh địa cũng không phải là để du ngoạn, ta cũng không phải đi giết người. Bởi vậy, người càng ít càng tốt. Hơn nữa, các nàng ở lại Nam Vực, có đám người Lục tiền bối cùng Mạc lão ở đó, ta mới yên tâm.

- Rốt cuộc người tính đi Thánh địa làm gì?

Đinh Thược Dược trâm giọng hỏi.

Dương Diệp nói: - Ta đi lấy đồ thôi, cho nên các nàng không cần lo lắng.

- Chúng ta có thể không lo lắng được sao?

Tần Tịch Nguyệt đột nhiên nói:

- Tính cách con người ngươi quá mức cực đoan, có chút không hợp thì lập tức ra tay. Ngươi đi Thánh địa, còn không làm cho Thánh địa gà bay chó sủa được sao? Đinh Thược Dược cũng nói:

- Ngươi cần phải sửa đổi tính cách một chút, nên tùy theo tình hình mà sử lý, bản thân cũng không thịt hại gì. Đặc biệt là ở Thánh địa, nơi đó có rất nhiều cường giả, ngươi không thể làm việc theo ý mình được, hiểu chưa?

- Cho dù là vì chúng ta, trước khi làm chuyện gì cũng phải suy muốn tới chúng ta, suy nghĩ tới Niệm Tuyết của ngươi!

Tô Thanh Thi cũng nói.

Mặc dù mấy nàng không nói, nhưng ánh mắt kia đã nói cho Dương Diệp, các nàng cũng có ý này.

Dương Diệp cười gượng, nói:

- Các ngươi nói như ta là kẻ rất thích gây ra họa vậy. Trời biết, ta luôn là người làm việc khiêm tốn, giấu mình. Chỉ cần người khác không đến trêu chọc ta, ta sẽ không đi chủ động trêu chọc người khác.

Dương Diệp nói tới đây lại nhận lấy mấy nàng trừng mắt, hắn vội vàng bảo đảm sẽ không chủ động gây ra họa.

Đinh Thược Dược xoay cổ tay, một chiếc nhẫn chứa đồ xuất hiện ở trên tay, nói:

- Ở trong này có một trăm thanh huyền kiếm Đạo cấp, là do chúng ta vơ vét trong kho của đế quốc Đỉnh Hán có được. Cho dù không thể chủ động gây ra họa ở Thánh địa, nhưng cũng đừng bị người ta bắt nạt. Nếu không, chúng ta ở đây sẽ có nhiêu người đau lòng muốn chết đấy!

- Dược nhi, lẽ nào ngươi không thương tâm sao?

Tần Tịch Nguyệt nói xong, liếc mắt nhìn Dương Diệp, nói:

- Dù sao người này đã có ba vợ bốn nàng hầu, có thêm một mình nàng cũng không nhiều. Ta thấy, bây giờ hắn còn chưa đi Thánh địa, các ngươi quyết định chuyện này đi.

Đinh Thược Dược thản nhiên liếc nhìn Dương Diệp, sau đó nói:

- Các ngươi tại dung túng hắn, sau này sẽ có lúc các ngươi phải hối hận.

Khóe miệng Dương Diệp khẽ giật, hung hăng trừng mắt với Tần Tịch Nguyệt. Hắn tiếp nhận nhận chứa vật, sau đó trở tại trước mặt Tần Tịch Nguyệt, ôm nàng vào lòng và hôn Yên trán nàng, nói:

- Ta đi rồi, chuyện ở đại lục Huyền Giả, nàng cố gắng nghe lời Thược Dược cùng Bích Như, đừng chống đối lại các nàng ấy, hiểu chưa?

- Trong mắt ngươi, ta lại kém coi như vậy sao?

Tần Tịch Nguyệt trừng mắt với Dương Diệp.

Ánh mắt Dương Diệp đảo qua Tô Thanh Thi, Hiểu Vũ Tịch, An Bích Như, An Nam Tĩnh, nói: - Không cần lo lắng cho ta, ta có Trấn Giới Thạch, cho dù đánh không lại cường giả Bán Thánh, nhưng muốn chạy trốn vẫn có thể làm được. Ta không phải là kẻ ngu xuẩn, loại chuyện biết rõ đánh không nổi vẫn đánh đó, ta không biết làm.

- Chúng ta chờ người trở vê!

Tô Thanh Thị nói.

An Bích Như hơi do dự, sau đó nói:

- Mọi chuyện đều phải cẩn thận, cần tránh không nên hành động theo cảm tình!

Hiểu Vũ Tịch nhìn thẳng Dương Diệp, nói:

- Nếu ngươi không trở lại, ta sẽ đi Thánh địa tìm ngươi, nếu ngươi chết ở Thánh địa, ta lại đi cùng ngươil

Dương Diệp khẽ gật đầu, sau đó nhìn về phía An Nam Tĩnh, An Nam Tĩnh im lặng chớp mắt, sau đó nói:

- Nếu như ngươi không về, ta sẽ báo thù cho ngươil

Dương Diệp có chút dở khóc dở cười, đi tới trước mặt An Nam Tĩnh, sau đó trực tiếp kéo nàng vào trong lòng. Thân thể An Nam Tĩnh cứng đờ, cả người giống như hóa đá.

Tay phải Dương Diệp chậm rãi vuốt mái tóc đuôi ngựa sau đầu của An Nam Tĩnh, nói: - Sau khi ta trở về, nhất định đã là Hoàng giả. Ta hi vọng đến khi đó, nàng cũng là Hoàng giải

Nói xong, Dương Diệp thả An Nam Tĩnh ra, xoay người hóa thành một đường màu đen biến mất ở trong tâm mắt của các nàng.

Qua một lúc lâu, các nàng mới xoay người rời đi.

Trên bầu trời, hai chân Dương Diệp đạp trên một thanh huyền kiếm, lấy tốc độ cực nhanh bay về phía Nam Hải. Ở trên bả vai của hắn là Tử Điêu, ở trước mặt hắn là Lôi Lâm đang dùng hai tay ôm một viên linh quả.

Hắn vốn không muốn dẫn theo Lôi Lâm cùng Tử Điêu, nhưng không có cách nào, hai tiểu tử kia nhất quyết đòi đi theo hắn. Đặc biệt Tử Điêu, nàng muốn đi theo, hắn căn bản không có cách nào từ chối. Bởi vì hắn vừa muốn mở miệng từ chối, trong mắt Tử Điêu lại ngấn nước. Dương Diệp bất đắc dĩ, chỉ có thể dẫn theo nàng.

Về phần Lôi Lâm, Dương Diệp phát hiện ra, trừ hắn ra, Lôi Lâm căn bản không thân thiết với bất kỳ kẻ nào, phải nói rằng, nàng có ý thù địch mãnh liệt với người khác. Không có cách nào, hắn chỉ có thể dẫn nàng theo. Bởi vì trừ hắn cùng Tử Điêu, Lôi Lâm căn bản không nghe bất kỳ kẻ nào, chỉ cân có người tiếp cận nàng, nàng sẽ phóng điện loạn...

Dương Diệp khẽ xoa cái đầu nhỏ của Lôi Lâm, đột nhiên hai mắt hắn híp lại, nói:

- Nếu đã tới, cần gì phải trốn trốn tránh tránh chứ?

Dương Diệp vừa dứt lời, một đường ánh sáng cầu vồng xuất hiện cách bên phải Dương Diệp vài chục trượng, bay song song cùng Dương Diệp.

- Ngươi quả thật muốn đi Thánh địa sao?

Trong ánh sáng cầu vồng truyền đến giọng nói của Tần Bất Phàm.

- Ngươi cảm thấy thế nào?

Dương Diệp hỏi ngược lại.
Bình Luận (1)
Comment
darkstalker8x2 6
darkstalker8x2
Reader
3 Tháng Trước
Ad cho xin tí review góc nhìn chủ quan với
Trả lời
| 0