Chương 126: Thực lực chân chính (1)
Chương 126: Thực lực chân chính (1)Chương 126: Thực lực chân chính (1)
Tuyên Minh rõ ràng là không trực tiếp động thủ, chỉ lạnh lùng nhìn Dương Diệp và Thanh Tuyết, hắn không phải là một người không có đầu óc, mà thiếu niên trước mắt này nhìn qua cũng không giống như là một người không có đầu óc, nếu đối phương dám nhường cho ba người của Minh Vũ học viện bên mình thì chắc là vẫn còn con bài chưa lật nào đó.
Nghĩ vậy, trong mắt Tuyên Minh hiện lên một tia do dự. một lúc sau, hắn hít sâu một hơi, áp chế sát ý trong lòng, nói:
- Chúng ta đi thôi!
Hai người ở bên cạnh sửng sốt, một người trong đó khó hiểu hỏi:
- Sư huynh, bọn họ chỉ có hai người, ba người chúng ta hoàn toàn có thể giải quyết được bọn họ mà, vì sao lại phải đi?
Tên còn lại nhíu mày nói:
- Tuyên Minh sư huynh, ngươi chắc cũng minh bạch, việc này nếu truyền ra thì hậu quả e là không ổn đâu!
Tuyên Minh lắc đầu, trầm giọng nói:
- Người này ta không nhìn thấu, hắn nếu dám đứng ở đây nhìn chúng ta giết người của Minh Vũ học viện, tất phải có chỗ dựa. Ta không thể lơ là được, hơn nữa bên cạnh còn có có một Đại Địa Hùng Vương, tuy không biết Đại Địa Hùng Vương này hiện tại công kích chúng ta hay không, nhưng ai dám đảm bảo đợi chiến đấu chúng ta chiến đấu với hai người này rồi thì nó liệu có còn ngồi yên như bây giờ hay không?
- Nhưng, chuyện của Minh Vũ học viện...
Tuyên Minh cười lạnh một tiếng, nói:
- Minh Vũ học viện và người của Hạo Nguyệt tông đã chết rồi, về phần chuyện ở đây, ra ngoài rồi chẳng phải là mặc cho chúng ta muốn nói gì thì nói à? Người bên ngoài tin tưởng Kiếm Tông hắn, hay là tin Nguyên Môn của chúng ta? Cho dù không tin chúng ta, vậy cũng chẳng sao, dù sao chỉ cần không có chứng cớ thì ai dám đến Nguyên Môn hỏi tội chúng ta?
Hai người ở bên cạnh Tuyên Minh nghĩ nghĩ đều gật đầu, triệt để từ bỏ ý đồ đối phó với Dương Diệp và Thanh Tuyết.
Tuyên Minh nhìn xoáy vào Dương Diệp và Thanh Tuyết, sau đó dẫn hai người xoay người bỏ đi.
Thanh Tuyết và Dương Diệp ở bên cạnh thấy vậy cũng ngây ra, Dương Diệp kinh ngạc nói:
- Cứ vậy mà đi à? Hắn không giết chúng ta diệt khẩu sao?
Hắn đã chuẩn bị thả hai U Minh lang ra để giải quyết ba người trước mặt, tuy sẽ bại lộ, nhưng cũng đành chịu thôi, hắn thật sự là không muốn thả cho ba tai họa này sống sót rời khỏi Thập Vạn Đại Sơn. Nhưng mà hắn không ngờ đối phương chỉ nhìn bọn họ một cái rôi sau đó xoay người rời đi!
Thanh Tuyết thở phào nhẹ nhõm ở trong lòng, lườm Dương Diệp một cái, tên trước mắt này giống như là rất hy vọng đối phương sẽ tới giết hắn vậy, bèn nói:
- Chắc hẳn bọn họ đang kiêng kị gì đó, bỏ đi cũng tốt, tránh cho chúng ta lại phải ngươi chết ta sống.
Dương Diệp nhíu chặt mày, hắn sẽ không thả mấy người về, bằng không cái chết của mấy người Minh Vũ học viện chỉ sợ sẽ bị người ta đổ lên đầu mình và Thanh Tuyết.
Ngay khi Dương Diệp muốn xuất thủ, mặt đất đột nhiên chấn động, Dương Diệp quay đầu lại, chỉ thấy Đại Địa Hùng Vương vẫn luôn đứng nhìn đó đột nhiên tung mình nhảy lên, ép vê phía mấy người Tuyên Minh còn chưa đi được quá mấy chục trượng.
Khi ba người Tuyên Minh xoay người nhìn thấy Đại Địa Hùng Vương đang công kích về phía bọn họ thì sắc mặt đại biến, bọn họ nào ngờ rằng Đại Địa Hùng Vương này lại phát động công kích với bọn họ.
Không kịp nghĩ nhiều, ba người vội vàng đánh trả, các loại Huyền kỹ hoa lệ như liều mạng từ trong cơ thể ba người ùa ra. Đối với Huyền kỹ có uy lực không tâm thường của ba người này, Đại Địa Hùng Vương chỉ dùng một chưởng, vồ một cái rất đơn giản thôi là Huyền kỹ gì cũng tiêu tán trong nháy mắt.
Nhìn thấy một màn này, sắc mặt Tuyên Minh đại biến, kinh hãi nói:
- Không xong rồi, nó lúc trước là che giấu thực lực, nó là Huyền thú Vương cấp đỉnh phong, chúng ta chia ra trốn!
Nói xong, mặc kệ hai người bên cạnh, thi triển ra thân pháp kỹ của Nguyên Môn vội trốn đi xa.
Hai người bên cạnh phản ứng cũng không chậm, vào một khắc Tuyên Minh vừa chạy trốn thì cũng thi triển ra thân pháp kỹ bỏ chạy theo hai hướng khác.
Thấy một màn này, trái tim Dương Diệp trầm xuống, hắn không hy vọng ba người chạy thoát, nhìn vê phía Đại Địa Hùng Vương thì thấy Đại Địa Hùng Vương cũng không có ý đuổi theo, lập tức nhướn mày. Ngay khi hắn chuẩn bị xuất thủ, Đại Địa Hùng Vương chậm rãi giơ cặp hùng chưởng lên.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của Dương Diệp và Thanh Tuyết, song chưởng của Đại Địa Hùng Vương đột nhiên vỗ xuống mặt đất!
- Râm!