Chương 1332: Dương Diệp là Huyền giả nghịch chủng (2)
Chương 1332: Dương Diệp là Huyền giả nghịch chủng (2)Chương 1332: Dương Diệp là Huyền giả nghịch chủng (2)
Thiên Mị nhìn xoáy vào nam tử đeo mặt nạ, sau đó ánh mắt chuyên sang phòng của Dương Diệp, nói:
- Ta hiện tại càng lúc càng hiếu kỳ đối với thân phận của hắn, có điêu không sao, cho dù hăn là thiên tài trên Thánh bảng của Thánh Đường thì hôm nay hăn cũng chắc chắn sẽ phải chêt!
Bên trong phòng, cả người Dương Diệp bắt đầu phát sinh biến hóa. Trùng kích Hoàng Giả cảnh, đầu tiên phải chú ý tới khiến cả thân thể, cũng chính là nhục thân phát sinh biến hóa về chất. Kỳ thật, nếu là người bình thường, đã sớm đột phá đến Hoàng Giả cảnh rồi. Nhưng Dương Diệp thì khác, bởi vì nhục thân của hắn đã trải qua sự cọ rửa của Hồng Mông tử khí, bởi vậy, linh khí bình thường đối với nhục thân của hắn mà nói thì căn bản không có tác dụng quá lớn!
Cũng chỉ có linh khí đã tinh lọc, cũng chính là huyền khí màu tím mới có với thân thể hắn, nhưng cũng vì vậy nên huyền khí hắn cần cực kỳ khủng bố. Nếu đem huyền khí ra so sánh với giọt nước thì một trăm giọt nước mới có khả năng trở thành một giọt huyền khí màu tím.
Cho nên, bất đắc dĩ, hắn chỉ có thể lại nuốt tiếp một viên Hỏa Tỉnh thạch ngàn năm. Ngoài phòng của Dương Diệp, càng lúc càng nhiều người.
- Ta vừa rồi đã điều tra, linh khí trong phạm vi ngàn dặm chung quanh đều sắp bị Diệp Dương đó hút hết rồi, hắn thật sự chỉ là đang đột phá Hoàng Giả cảnh chứ không phải là đột phá Bán Thánh sao?
- Tuy thanh thế này có chút khiếp người, nhưng so sánh với hoàng giả trùng kích Bán Thánh thì vẫn yếu hơn. Bán Thánh tương đương với cường giả đỉnh phong trên thế giới này, đã có thê đoạt tạo hóa của thiên địa, linh khí họ cần không phải là chút huyền khí này có thể thỏa mãn được, cho dù là gấp đôi thì cũng không đủi
- Nhưng tư thế này cũng không giống như là đang trùng kích Hoàng Giả cảnh!
- Hừ, thiên tài càng yêu nghiệt trùng kích Hoàng Giả cảnh càng khó, thiên hkiếp của hắn cũng sẽ mạnh hơn, ta thấy hắn đến lúc đó nhất định sẽ chết dưới thiên kiếp. Cho dù hắn tránh được thiên kiếp thì tuyệt đối cũng không tránh đượdc nhân kiếp. Ha ha, Thiên Mịi đó khẳng định là sẽ không bỏ qua cơ hội này!
- Đợi tới lúc nếu cần, lão tử cũng không ngại cho hắn thêm một kích, để hắcn hiểu rằng, làm người mà kiêu ngạo thì không sống được lâu đâu.
- Nhưng nếu hắn thành công thì sao?
- Thành công thì sao á? Nơi này người muốn hắn chết không tới ba trăm thì cũng phải hai trăm, một mình hắn có thể đấu được với nhiều người chúng ta như vậy sao? Mỗi người nhổ một ngụm nước bọt cũng đủ để hắn chết đuối rồi?
- Có lý. .
- Quyết định vậy đi, đợi lát nữa mọi người vào thời khắc mấu chốt của Diệp Dương sẽ cho hắn một đòn, cho dù không giết được hắn, cũng phải khiến hắn kiếm củi ba năm thiêu một giời
- Được.
Ở bên cạnh, Thiên Mị nhìn mọi người, khóe miệng phác ra một nụ cười lạnh, nói:
- Đã nói là ác giả ác báo mà, lần này, hắn cho dù có một trăm cái mạng cũng chết chắc!
- Nếu hắn không chết, các ngươi và ta sẽ chết!
Nam tử đeo mặt nạ bỗng nhiên nói.
- Ngươi sao luôn thích đẩy cao sĩ khí của người khác, diệt đi uy phong của mình thế?
Thiên Mị nói với vẻ không vui:
- Diệp Dương đó cho dù là lĩnh ngộ kiếm ý Thiên cấp thì sao? Chẳng lẽ một mình hắn có thể đối kháng với nhiều người chúng ta như vậy ư? - Có thể đó.
Nam tử đeo mặt nạ nói khẽ một câu, trong lòng bàn tay hắn, một luồng hàn mang chợt lóe. - Ảm!
Đúng lúc này, phòng của Dương Diệp đột nhiên nổ tung, một cỗ khí thế cực kỳ cường đại giống như gió tốc ùa vê bốn phía, nhưng rất nhanh cỗ khí thế đó lại co rút vê.
Cường giả Hoàng Giả cảnh!
Thành công rồi à?
Dương Diệp hai mắt khép hờ, linh khí còn sót lại chung quanh vẫn đang không ngừng ùa vào trong cơ thể hắn.
- Động thủ chứ?
Thiên Mị đột nhiên gắn giọng.
Nam tử đeo mặt nạ lắc đầu, nói:
- Còn thiên kiếp nữa, chờ khi hắn đón thiên kiếp thì chúng ta sẽ xuất thủi
- Âm!
Lại thêm một tiếng nổ, ở phía trên Dương Diệp, đột nhiên xuất hiện một đạo thần lôi màu đen rộng mười trượng, dài tới trăm trường. Thần lôi màu đen không trực tiếp công kích Dương Diệp mà là xoay tròn trên đỉnh đầu Dương Diệp, cùng lúc đó, càng lúc càng nhiều thần lôi màu đen không ngừng xuất hiện trên đỉnh đầu Dương Diệp. Chỉ sau một lát, toàn bộ vùng trời chung quanh được phủ kín từng đạo thần lôi màu đen cực lớn, giống như tận thế sắp hàng lâm!
Khi nhìn thấy đạo thần lôi này, mọi người có mặt đều biến sắc. Sau đó thì liên tiếp lùi lại mấy bước, tiếp đó mọi người toàn bộ tế ra vũ khí của mình.
- Thần lôi màu đen, hắn là Huyền giả nghịch chủng, hắn không ngờ là Huyền giả nghịch chủng. Sao có thể...
Trong sân, có Huyền giả của Hỏa Linh tộc thất thanh hét lên. Thiên Mị lúc này cũng ngây ngẩn cả người, nàng ta không ngờ Diệp Dương này lại là Huyền giả nghịch chủng... Đột nhiên, nàng ta bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía nam tử đeo mặt nạ, nói:
- Khó trách ngươi kiêng kị hắn như vậy, thì ra hắn là Huyên giả nghịch chủng, không ngờ là Huyên giả nghịch chủng. Ha ha. Hắn lân này cho dù là hắn đột phá đến Bán Thánh cũng chắc chắn sẽ phải chết!
Nam tử đeo mặt nạ không nói gì, chỉ là trong mắt hiện lên một tia nghi hoặc.
Xa xa, tiểu Man lúc này cũng đang ngây ngốc, nàng ta nhìn Dương Diệp với vẻ bất khả tư nghị, nói:
- Huyền giả nghịch chủng... Ngươi không ngờ là Huyền giả nghịch chủng...
- Giết hắn, giết hắn!
Đúng lúc này, trong sân không biết là ai hô một câu, sau đó mười mấy người lao về phía Dương Diệp.
Mà lúc này, Dương Diệp đột nhiên mở mắt.