Chương 1342: Nhiên ý! Lại thấy nhiên ý! (2)
Chương 1342: Nhiên ý! Lại thấy nhiên ý! (2)Chương 1342: Nhiên ý! Lại thấy nhiên ý! (2)
Hai bàn tay nhỏ bé của nàng ta không ngừng võ lên lôi câu màu đen, vừa vỗ vừa thổi, rất nhanh, lôi cầu màu đen từ to bằng nắm đấm biến thành to bằng đầu người. Tiếp theo, hai tay nàng ta vỗ mạnh, lôi cầu mang theo một đạo lôi quang đâm về phía bàn tay không lô đó.
Âm một tiếng, lôi cầu Vỡ vụn, bàn tay khổng lồ thì vẫn tiếp tục vỗ xuống. Mặt Lôi Lâm trắng bệch, không biết phải làm thế nào. Cũng may đúng lúc này một bàn tay đột nhiên tóm lấy tay nàng ta, tiếp theo, Dương Diệp đứng chắn trước mặt nàng ta.
- Trảm!
Ý kiếm trong Vỏ kiếm cổ rời khỏi vỏ, ý kiếm vỡ vụn, kiếm quang xộc lên trời, bắn nhanh về phía bàn tay khổng lồ đó. Nhưng mà Dương Diệp thì lại 'hư' một tiếng phun ra một ngụm máu tươi.
- Âm!
Một tiếng nổ vang lên, kiếm quang và bàn tay khổng lồ tiêu tán.
Cổ tay Dương Diệp khẽ động, hơn mười viên đá năng lượng siêu phẩm xuất hiện trong lòng, hắn điên cuồng hấp thu năng lượng của đá năng lượng siêu phẩm.
- Cẩn thận! Đúng lúc này, trong sân đột nhiên vang lên tiếng kêu kinh hãi của tiểu Man. Dương Diệp biến sắc, đột ngột xoay người lại, vừa quay người, một bàn tay năng lượng khổng lồ đã đánh vào ngực hắn.
Bùm!
Cả người Dương Diệp cong lên, sau đó thì bay ngược ra ngoài, ở trên không trung lại phun ra một búng máu, cách trước mặt hắn không xa, là lão già Bán Thánh đó. Mà lúc này, tay phải của lão già Bán Thánh đang khống chế cổ Lôi Lâm, Lôi Lâm thì đang không ngừng giãy giụa.
Khóe mắt Dương Diệp như muốn rách rai
Mà đúng lúc này, sắc mặt Dương Diệp lại biến đổi, ở trên không trung cố gắng xoay người, vừa xoay người, Thiên Viêm đã xuất hiện ở trước mặt hắn, cùng lúc đó, một thanh hỏa kiếm đang tỏa ra hỏa diễm đã đâm thẳng vào ngực hắn!
Không kịp né tránh nữa rồi, bởi vì hắn lúc này vẫn chưa hoàn toàn khử đi được hết lực lượng của lão già Bán Thánh, bởi vậy, thân thể căn bản không thể cường hành né tránh. Mà đúng lúc này, một bóng hình xinh đẹp đột nhiên chắn trước mặt hắn, tiếp theo, hắn nghe thấy một tiếng hự.
- Không!
Hai mắt Dương Diệp trong nháy mắt trở nên đỏ rực, trăm thanh huyền kiếm Đạo cấp từ trong cơ thể xuất hiện, vòng qua nữ tử trước mặt hắn, điên cuông bắn về phía Thiên Viêm đang cầm hỏa kiếm. Thiên Viêm hơi biến sắc, trường kiếm trong tay vung thật nhanh, không ngừng đỡ gạt. Sau khi lão cản được những thanh huyền kiếm này, Dương Diệp đã xuất hiện ở ngoài hơn trăm trượng. Mà ở trong lòng Dương Diệp đang ôm một nữ tử, nữ tử này không phải ai khác, chính là tiểu Man, nàng ta lúc trước đã cản một kiếm cho Dương Diệp!
- Ha ha...
Thiên Viêm điên cuồng cười to:
- Diệp Dương, ngươi đau đớn lắm phải không? Ta lúc trước đã nói rồi, ta sẽ khiến ngươi muốn sống không được, muốn chết không xong. Ngươi yên tâm, đây chỉ là bắt đầu thôi, ta sẽ khiến nữ nhân này và cả tiểu nữ oa đó của ngươi phải chịu hết tất cả sự vũ nhục tàn ác vô nhất đạo nhất trong thiên hạ. Còn ngươi, ngươi cứ yên tâm, tuy ngươi sẽ không chết, nhưng ta sẽ không bạc đãi ngươi đâu, tất cả phương thức hình phạt và tra tấn trên đời này ta đều sẽ nhất nhất thử hết trên người ngươi.
Diệp Dương này khiến lão lúc trước không chỉ tổn thất mười viên Hỏa Tinh thạch, mà còn tra tấn cháu gái duy nhất của lão thành như vậy, hiện tại có thể tự tay báo thù, trong lòng lão tất nhiên là sảng khoái không gì tả xiết! Dương Diệp ôm tiểu Man, tay trái che đi lỗ kiếm đang thiêu đốt ở trước ngực tiểu Man, thanh âm mang theo vẻ thống khổ, nói:
- Nha đầu ngốc ngếch, ngươi, ngươi có biết không, hắn không đả thương được ta đâu, ngươi vì sao muốn đỡ kiếm này thay ta, ngươi là muốn ta nợ ngươi tới hai cái mạng à? Ta chỉ có một cái mạng thôi, ta không trả nổi cho ngươi đâu!
Một kiếm trước đó, với nhục thân của hắn là hoàn toàn có thể đỡ được. Đương nhiên hắn sẽ bị trọng thương, bởi vì đối phương là Bán Thánh, chứ không phải cường giả Hoàng Giả cảnh. Nhục thân hắn tuy mạnh, nhưng vẫn chưa mạnh tới mức có thể bất chấp công kích của cường giả Bán Thánh.
- Ta lúc trước đã hiểu lâm ngươi, còn ra tay với ngươi, ngươi sẽ không giận ta chứ?
Khí tức Tiểu Man rất suy yếu, nói nghe như tiếng muỗi kêu.
Dương Diệp lắc đầu, nói:
- Không trách ngươi, trước giờ chưa từng trách ngươi, bởi vì không có ngươi ta đã chết lâu rồi.
- Vậy thì tốt...
Tiểu Man mỉm cười, tiếp theo, nụ cười của nàng ta cứng lại.
Dương Diệp đau đớn nhắm mắt lại, bạn tay đang che trước ngực tiểu Man hạ xuống, ở trước ngực tiểu Man là một lỗ kiếm to như nắm đấm vẫn đang cháy hừng hực, trong lỗ kiếm, một luồng hỏa diễm vẫn đang tàn sát bừa bãi ngũ tạng lục phủ của tiểu Man. Tiểu Man chỉ là Hoàng Giả cảnh, sao có thể chịu được một kích toàn lực của cường giả Bán Thánh như Thiên Viêm? Khi hỏa kiếm đâm vào trong cơ thể nàng ta, ngũ tạng lục phủ của nàng ta trong nháy mắt đã bị phá hủy.
Dương Diệp hít sâu một hơi, tay phải nhẹ nhàng vung lên, đưa thi thể tiểu Man vào trong Hồng Mông tháp, sau khi thi thể của tiểu Man tiến vào Hồng Mông tháp, linh hồn của tiểu Man từ trong cơ thể tiểu Man chậm rãi bay ra, tiểu Man ở thể linh hồn ngỡ ngàng nhìn bốn phía, tiếp theo âm một tiếng, linh hồn vỡ vụn, hóa thành vô số mảnh linh hôn phiêu tán ra xung quanh.
- Diệp ca ca...
Lôi Lâm bị lão già Bán Thánh tóm cổ đang giấy giụa, từng giọt nước mắt trong suốt từ trong hai mắt nàng ta trào ra, mà miệng thì không ngừng gọi Dương Diệp.
Dương Diệp chậm rãi đứng dậy, nhìn lướt qua người của Hỏa Linh tộc ở chung quanh, nói:
- Ta được tiểu Man cứu, bởi vậy, ta không chỉ không có địch ý với Hỏa Linh tộc, ngược lại, còn có một chút cảm kích. Nhưng Hỏa Linh tộc các ngươi lại ra tay vào lúc ta đang độ kiếp, không chỉ thiếu chút nữa khiến ta sắp thành lại bại, còn khiến tiểu Man bỏ mạng. Dương Diệp ta có ơn báo ơn, có oán tất nhiên phải báo oán. Từ hôm nay, phàm là Hỏa Linh tộc mà hai mắt ta nhìn thấy, toàn bộ... sẽ phải chết!
Dứt lời, kiếm ý thập nhị trọng từ trong cơ thể Dương Diệp điên cuồng trào ra, tiếp theo, kiếm ý giống như thực chất trực tiếp bùng cháy!
Khí tức của Dương Diệp không ngừng tăng vọt!
Hoàng Giả cảnh nhất phẩm!
Hoàng Giả cảnh tam phẩm!
Hoàng Giả cảnh tam phẩm!
Hoàng Giả cảnh tam phẩm!
Vẫn tiếp tục đề thăng...