Chương 1376: Quân ẩu? Đơn đẩu? (2)
Chương 1376: Quân ẩu? Đơn đẩu? (2)Chương 1376: Quân ẩu? Đơn đẩu? (2)
Đám người Mạc Linh cũng hơi ngẩn ra, suy nghĩ đầu tiên hiện ra trong đầu họ chính là: Thằng ôn trước mắt này là đang muốn chết à?
Tuy Dương Diệp đã thể hiện ra thực lực rất không tâm thường, nhưng bọn họ không cho rằng thực lực chân chính của hắn sẽ mạnh đếm mức có thể dùng một đầu với cả ngàn, hơn nữa trong đây còn có năm mươi sáu mươi cường giả Hoàng Giả cảnh.
Mạc Linh nhìn Dương Diệp, rất nghiêm túc nói:
- Ngươi có biết mình đang nói gì không?
Dương Diệp gật đầu, nói:
- Đương nhiên biết!
Nói xong, hắn chỉ chỉ vào Phù Cẩm Tiên, nói:
- Giúp ta chiếu cố nàng ta một chút, còn lại cứ giao cho tai
- Ngươi nghiêm túc chứ?
Mạc Linh nói.
- Đương nhiên rồi!
Dương Diệp trả lời.
Mạc Linh hít sâu một hơi, nói - Nếu ngươi là đang thử ta, vậy thì không cần đâu, ngươi đã gia nhập Bái Nguyệt điện, vậy Bái Nguyệt điện ta sẽ có trách nhiệm bảo vệ ngươi, có thể bảo vệ được không thì không dám chắc, nhưng nhất định sẽ không vứt bỏ ngươi!
Dương Diệp cười khổ, nói:
- Ta không phải muốn thử ngươi ngươi, tóm lại, chúng ta đừng có lằng nhằng mãi được không. Ngươi dẫn bằng hữu của ta trước tiên lui sang một bên đi, chờ ta giải quyết nhóm người này xong sẽ theo ngươi các ngươi nếu Bái Nguyệt điện.
Nói xong, Dương Diệp mặc kệ đám người Mạc Linh, xoay người bước về phía đám người Lãnh Vô Thương.
- Hắn tên là gì
Mạc Linh nhìn bóng dáng của Dương Diệp, hỏi Phù Cẩm Tiên ở bên cạnh.
- Dương Manl
Phù Cẩm Tiên nói khẽ. Dương Diệp tất nhiên không thể dùng tên thật, bởi vậy, đây là tên giả mà nàng ta và Dương Diệp đã thương lượng trước khi tới Cổ Thánh thành.
- Dương Man?
Mạc Linh khẽ gật đầu, nàng ta biết, nàng ta lân này không nhìn lâm người. - Ngươi khiến ta rất bất ngời
Lãnh Vô Thương nhìn Dương Diệp đang bước về phía hắn, nói:
- Ngươi rất can đảm, nhưng điều này cũng không thể ngăn cản ngươi hôm nay sẽ chết. Bởi vì, ngươi giết người của Thính Tuyết lâu tai
- Là bọn họ đến gây chuyện trước!
Dương Diệp vừa đi vừa nói:
- Cái tên tên là Thạch Tam đó, lúc trước ta còn cho hắn cơ hội, nhưng đáng tiếc, hắn không biết quý trọng, cho nên, biết làm sao được, ta đành giết hắn thôi. Bởi vì, ta không giết chết họ thì họ sẽ giết ta.
- Muốn chết!
Trong sân không biết là ai giận dữ quát một tiếng, sau đó Huyền giả của Thính Tuyết lâu xông lên như muốn xé xách Dương Diệp, nhưng lại bị Lãnh Vô Thương ngăn cản.
Nhìn tản bộ giống như đang tản bộ trong sân vắng, trong mắt Lãnh Vô Thường xuất hiện vẻ ngưng trọng. Hắn không phải là kẻ ngốc, người trước mắt này từ đầu tới cuối đều rất bình tĩnh, bình tĩnh đến mức giống như đám người bên mình không hề tôn tại. Có hai loại khả năng, đối phương là muốn giả vờ khệnh khạng; Thứ hai chính là đối phương rất tự tin với thực lực của mình, tự tin đến mức cho dù biết toàn bộ những người này cộng lại cũng không thể gây thương tổn đến hắn!
Mà người trước mắt này không giống như là một kẻ ngốc.
Nhưng, Rúc này nếu Thính Tuyết lâu lui bước, vậy thật sự sẽ thành rất nổi danh'. Cho nên, hắn phải xuất thủi
Lãnh Vô Thương bước ra, nói:
- Những người còn lại lui vê phía sau trăm trượng!
Mọi người hiểu rằng, đây là hắn muốn đích thân xuất thủ.
- Cự linh tán thủ!
Sau khi một người lùi lại, Lãnh Vô Thương gầm lên một tiếng, hai lòng bàn tay hướng xuống dưới, sau đó đột nhiên vỗ về phía Dương Diệp. Lập tức, hai bàn tay năng lượng khổng lồ rộng tới mấy chục chồng lên nhau xuất hiện, sau đó mang theo một luồng gió mạnh đánh về phía Dương Diệp.
- Huyền kỹ Thiên cấp thượng phẩm!
Trong sân có người trâm giọng nói.
Sắc mặt Mạc Linh hơi trâm xuống, nàng ta biết, tuy Lãnh Vô Thương này không dùng hết sức, nhưng không hề lưu thủ!
Ánh mắt mọi người đều tập trung trên người Dương Diệp, muốn thấy thực lực chân chính của hắn. Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, chân phải Dương Diệp đột nhiên giậm xuống đất, sau đó cả người giống như mũi tên rời cung bắn ra.
Rầm rầm!
Khi Dương Diệp đam vào hai bàn tay khổng lồ đó, hai tiếng nổ vang lên, sau đó ầm ầm vỡ vụn, mà Dương Diệp thì tốc độ không giảm lao tới trước mặt Lãnh Vô Thương. Tay phải đánh ra một cách rất đơn giản.
Đồng tử Lãnh Vô Thương co rút lại, hắn biết hắn đã khinh địch rồi. Lúc này đã không kịp nghĩ nhiều, hắn không thèm nghĩ ngợi tay phải nắm chặt thành quyền, sau đó đánh về phía tay của Dương Diệp.