Chương 1401: Man Thân giáp vs Lục Đinh Thần hỏa! (1)
Chương 1401: Man Thân giáp vs Lục Đinh Thần hỏa! (1)Chương 1401: Man Thân giáp vs Lục Đinh Thần hỏa! (1)
- Người đi đi!
Đúng lúc này, Man Uyên đột nhiên xuất hiện trước mặt Dương Diệp, lão nhìn chằm chằm Dương Diệp, hai tay nắm chặt.
Nghe vậy, Dương Diệp thầm nghĩ đáng tiếc, bởi vì hắn biết rỡ, người trước mắt này nói như vậy, đám người Mục Hà tuyệt đối sẽ không theo mình khai chiến với Man gia. Dù sao bọn họ chỉ là tới đòi lại mặt mũi, nhưng hiện tại mặt mũi đã đòi được rồi. Cho nên, bọn họ tất nhiên sẽ không theo mình đi liều mạng.
Quả nhiên, khi Man Uyên nói ra những lời này, đám người Mục Hà liên ngăn cản đám người của Bái Nguyệt điện.
Mục Hà nhìn thoáng qua Dương Diệp, nói:
- Đi thôi!
Dương Diệp nhún vai, sau đó xoay người rời đi, đúng lúc này, Man Uyên đột nhiên lại nói:
- Nỗi nhục ngày hôm nay, ngày khác sẽ bắt người trả lại gấp mười lần!
Dương Diệp không để ý tới Man Uyên, nhanh chóng biến mất trong tầm mắt của mọi người...
Chuyện Dương Diệp đánh chết Man Hi rất nhanh lại được lan truyên, lần này, vô số người cảm thấy khiếp sợ. Man gia là thế gia vạn năm chứ không phải là loại thế lực nhỏ do những thanh niên tạo thành như Thính Tuyết lâu. Mà cho dù là vậy vẫn bị khiêu chiến.
Vào lúc này, vô số người càng lúc càng tò mò với thân phận của Dương Diệp.
Mà rất nhiều thế gia và thế lực thực lực không quá đặc biệt thì vội vàng tuyên bố một mệnh lệnh, đó chính là đừng có chọc vào tên thể tu Dương Manl
Rất nhiều người xem như đã nhìn rõ, thể tu tên là Dương Man này chính là một tên điên không hơn không kém, ai chọc vào hắn đều gặp xui xẻol...
Mục Hà một mình dẫn Mục Thanh Phong tới một nơi.
- Dương Man này không thể ở lại Bái Nguyệt điện của ngươi được!
Câu đầu tiên của Mục Hà khiến Mục Thanh Phong ngây ngẩn cả người.
Một lúc sau, Mục Thanh Phong trâm giọng hỏi:
- Vì sao thế?
Mục Hà nói:
- Tính cách của kẻ này quá cương trực, làm việc cũng quá xung động, quan trọng nhất là kệ khí trong tòng hắn thật sự quá nặng, người tiếp tục để hắn ở Bái Nguyệt điện, nhất định sẽ mang đến đại họa cho Bái Nguyệt điện. Giống như lần này, hắn nếu sau khi chiến thắng Man Hi thì thu tay, giữ tại cho Man Hi một mạng, như vậy chuyện có thể sẽ không đến nỗi suýt mất khống chế. Nhưng hắn không làm vậy, không chỉ không làm vậy, ngược lại còn muốn đi đồ sát Man gia.
Nói đến đây, hai mắt Mục Hà híp lại:
- Ta coi như đã nhìn rõ, kẻ này chính là có thù tất báo. Nhưng ở Thánh Địa, một người không biết tiến thoái tuyệt đối sẽ không sống được lâu. Cho nên, nha đầu, bảo hắn rời khỏi Bái Nguyệt điện đi, như vậy sẽ tốt cho Bái Nguyệt điện, cũng tốt cho ngươi!
Mục Thanh Phong trâm mặc, bởi vì nàng ta căn bản không thể phản bác. Lần này, nàng ta cũng thật sự cảm nhận được sự nguy hiểm của tên gia hỏa tên là Dương Man.
Nếu lúc trước Man Uyên không lùi bước, hắn liệu có thật sự đồ sát Man gia không?
Khẳng định là cóI
- Thật khiến cho người ta đau đầu!
Mục Thanh Phong lắc đầu, đột nhiên, giống như là nghĩ tới gì đó, nàng ta lại nói: - Đúng rồi, gia gia ngươi không phải nói Man Thần giáp đó chính là cường giả Bán Thánh cũng không phá được sao? Vậy vì sao lúc đó hắn phá được? Theo quan sát của ta, hắn đâu biết dùng kiếm.
Chân mày Mục Hà cau lại, một lúc sau mới nói:
- Nói thật, ta cũng không thể phát hiện, bởi vì khi hắn thật sự xuất lực, chúng ta đều cảm thấy hắn không thể phá được, cho nên không quan sát hắn cẩn thận. Ha ha, hiện tại nghĩ lại, lúc ban đầu hắn chính là giả vờ yếu đuối, cố ý khiến chúng ta và cả Man Hi buông lỏng cảnh giác. Man Hi đó đúng là ngu ngốc!
- Quả thật là ngu ngốc!
Mục Thanh Phong gật đầu đồng ý. Nếu Man Hi không tự đại, không khinh địch, có Man Thần giáp, hắn căn bản sẽ không chết, nhưng đáng tiếc là, hắn cứ tự cho mình à giỏi. Có thể nói, Man Hi là chết trên tay của chính mình.
- Chuyện của Dương Man tự ngươi mau chóng giải quyết đi
Mục Hà nói xong câu này, thân hình khẽ động, biến mất tại chỗ.
Giữ lại Dương Man hay là bảo hắn đi?
Mục Thanh Phong không khỏi đau đầu...
Bái Nguyệt điện.
Trong một căn phòng, Dương Diệp đi đến cạnh giường, trên giường là Phù Cẩm Tiên, lúc này Phù Cẩm Tiên đã thay một bộ quần áo sạch sẽ, thương thế cũng tốt hơn nhiều, nhưng vết sẹo trên mặt vẫn còn, điều này khiến cho khuôn mặt vốn rất xinh đẹp của nàng ta biến thành có chút dữ tợn và khủng bố.
- Đa tạ Hỏa Tinh thạch ngàn năm của ngươi, chỉ là cho ta thì không khỏi có chút quá lãng phí!
Phù Cẩm Tiên nhìn Dương Diệp, nói khẽ.
Dương Diệp lắc đầu, nói:
- Vật ngoài thân thôi. Đúng rồi, Hỏa Tinh thạch ngàn năm đó chắc có thể trị khỏi vết sẹo trên mặt ngươi mà. Ngươi vì sao...
- Xấu lắm à?