Chương 1416: Các ngươi chơi không nổi! (2)
Chương 1416: Các ngươi chơi không nổi! (2)Chương 1416: Các ngươi chơi không nổi! (2)
S - Nàng ta rất nguy hiểm, nàng ta nếu muốn giết người, với thực lực hiện tại của người thì căn bản không thể phản kháng.
- Đây là nguyên nhân thật sự ?
Dương Diệp nhìn Minh nữ hỏi.
Trâm mặc hồi lâu, Minh nữ lại nói:
- Chắc hẳn ngươi cũng đoán ra lai lịch của nàng ta rồi. Đúng vậy, nàng ta chính là đến từ Thiên Ngoại Thiên. Ta chỉ có thể nói, người từ Thiên Ngoại Thiên đến phần lớn đều là một số người rất đáng thương, cũng chính bởi vì đáng thương cho nên họ mới. đáng sợ. Bởi vì bọn họ phân lớn là tâm tính đã lệch lạc, còn hỉ nộ Vô thường, đã thế lại có thực lực cường đại. Tiếp xúc với người như thế, có thể sẽ tùy thời phải chết!
Dương Diệp trâm mặc một hồi, sau đó nói:
- Đa tạ lời khuyên, ta sẽ chú ý, chúng ta đi thôi!
Minh nữ nhìn Dương Diệp, cũng không nhiều lời, thân hình khẽ độn bay về phía chân trời. Dương Diệp đi theo.
au một tiếng đồng hồ, bốn người cuối cùng đã tới U Minh hải.
Đứng trên bờ, nhìn U Minh hải trước mắt, Dương Diệp không khỏi nhíu mày. U Minh hải này hmênh mông vô bờ, trên biển không gió không sóng, giống như một đầm nước chết. Quan trọng nhất là nước biển không ngờ có màu lam sẫm.
Lúc này, Minh nữd bấm tay búng một cái, một đạo ánh sáng trắng lóe lên, tiếp theo, trước mặt ba người Dương Diệp đều tự xuất hiện hai tấm phù lục màu vàng. Minh nữ nói:
- Một tấm là Ngũ Hành thần phù, có thể đề thăng lực lượng, tốc độ, phòng ngự của các ngươi trong một canh giờ lên gấp năm lần. Trong một canh giờ này các ngươi mỗi người cầm chân ba gã Bán Thánh thì không có vấn đề gì chứ?
- Không thành vấn đề!
Vương Diễm dẫn đầu nói.
- Được!
Thanh Minh cũng nói.
Nhìn phù lục màu vàng trong tay, Dương Diệp lắc đầu, đề thăng lực lượng cùng tốc độ và phòng ngự lên năm lần, chỉ cầm chân ba gã Bán Thánh chứ không phải giết chết ba gã Bán Thánh. Vấn đề không lớn.
Minh nữ gật đầu, lại nói:
- Tấm phù còn lại tên là: Khôi lỗi phù, ở thời khắc nguy cấp, có thể triệu hồi ra một khôi lỗi thế thân, khôi lỗi thế thân này có thể thừa nhận 50% thương tổn cho các ngươi, có tấm phù này, ta nghĩ, chỉ cân không gặp phải chí cường giả của thế gian này, chắc không ai có thể một kích miểu sát các ngươi. Đương nhiên, chỉ có một lần cơ hội!
Nghe vậy, ba người động dung. Thừa nhận 50% thương tổn, điều này có nghĩa là gì? Đúng như lời Minh nữ nói, trừ loại chí cường giả trên thế gian này ra thì tuyệt đối không có ai có thể một kích miểu sát bọn bọ. Mà đối với Dương Diệp mà nói, cho dù là chí cường giả cũng không nhất định có thể một kích miểu sát hắn. Bởi vì phòng ngự của bản thân hắn rất nghịch thiên.
Minh nữ lại nói:
- Lần này nhiệm vụ của chúng ta nói đơn giản thì đơn giản, nói khó thì cũng rất khó. Bởi vì chúng ta chỉ cần làm rõ lai lịch của chín tòa thạch quan bên dưới, hoặc là mang về chín tòa thạch quan này, chúng ta chính là đã hoàn thành nhiệm vụ. Nhưng, chắc hẳn các ngươi cũng biết, chuyện khẳng định sẽ không thuận lợi như vậy đâu.
- Nếu đơn giản thì ngươi đã không gọi chúng ta đi cùng.
Vương Diễm nói:
- Điện hạ, có lợi ích cực lớn tất nhiên cũng có phiêu lưu cực lớn, đạo lý này, chúng ta biết.
Vù vù vùi Đúng lúc này, chân trời đột nhiên truyền đến bốn tiếng xé gió, tiếp theo, ba nam một nữ xuất hiện ở cách đám người Dương Diệp không xa. Nam tử cầm đầu khi nhìn thấy đám người Dương Diệp thì hơi ngây ra, ánh mắt hắn nhìn lướt qua trên người đám người Dương Diệp, sau đó thì dừng ở trên người Minh nữ, nói:
- Các hạ chính & à Minh nữ điện hạ của Thánh Đường?
Minh nữ khẽ gật đầu.
- Thì ra ngươi chính là Minh nữ đứng đầu Thánh bảng của Thánh Đường?
Nam tử hình thể cao lớn bên cạnh nam tử cầm đầu đột nhiên cười lạnh nói:
- Ai cũng nói ngươi là thiên tài số một của toàn bộ Thánh Địa, Man Lịch ta rất hoài nghi về điều này, hay là chúng ta luận bàn nhé?
Minh nữ khẽ nhíu mày, lúc này, Vương Diễm đột nhiên nói:
- Nam tử cầm đầu là long tộc, tên là Long Huyền, chính là thiên tài số một của long tộc, từng ăn sống một Bán Thánh của nhân tộc. Người bên trái hắn tên là Man Lịch, đến từ man tộc, cũng từng một mình đánh chết Bán Thánh nhân loại. Người ở bên phải Long Huyên tên là Lôi Hoan, thuộc Lôi tộc, cũng từng một mình đánh chết Bán Thánh. Về phần nữ tử đó thì ta chưa gặp. Nghe thấy lời nói của Vương Diễm, Dương Diệp rùng mình, hiện tại hắn phát hiện yêu nghiệt thiên tài của Thánh Địa so với tưởng tượng của hắn thì nhiều hơn nhiều, cũng mạnh hơn nhiều.
Không chỉ là thiên tài, cho dù là thực lực chân chính của toàn bộ Thánh Địa cũng mạnh hơn rất nhiều so với trong tưởng tượng của hắn. Vốn hắn cảm thấy, cơ hội hắn cứu được bản thể của kiếm linh hẳn là rất lớn, nhưng hiện tại xem ra, cho dù hắn tới được Trấn Ngục tháp, với thực lực hiện tại của hắn chỉ sợ căn bản cũng không cứu ra được bản thể của kiếm linh, nói không chừng còn bỏ mạng tại đó.
Vẫn không đủ mạnh!
Đương nhiên, chuyện của kiếm linh là rất cấp bách.
Dương Diệp lúc này thâm quyết định trong lòng, chờ chuyện ở đây kết thúc rồi, sau khi đạt được tích phân, bất kể là như thế nào cũng phải khiến kiếm nô Bán Thánh Lâm hộ pháp tấn thẳng đến. Bán Thánh trung cấp, sau đó thì lập tức tới Trấn Ngục tháp.
Nghĩ đến tích phân, Dương Diệp liền có chút khẩn trương, nhìn về phía Minh nữ, nói:
- Xuống biển chứ?
Chỉ cân hoàn thành nhiệm vụ, hắn ít nhất cũng có thể được chia mười vạn tích phân, mười vạn tích phân, đã đủ để tới Trấn Ngục tháp rồi. Minh nữ hiển nhiên cũng không có hứng thú với đám người Long Huyền, tức gật đầu, nói:
- Chúng ta đi thôi!
- Đứng lại!
Ngay khi đám người Minh nữ muốn xuống biển thì Man Lịch ở bên cạnh đột nhiên cười lạnh nói:
- Mấy vị, không nể mặt nhau vậy à?
Nghe vậy, Dương Diệp có chút không biết nói gì:
- Ê, ngươi đây không phải là rảnh rỗi sinh nông nỗi à?
Man Lịch cười lạnh một tiếng, nói:
- Ngươi đã nói như vậy thì cũng không phải là không thể.
Dương Diệp hơi ngẩn ra, hắn hiển nhiên không ngờ mấy tên gia hỏa này thật sự là định rảnh quá nên kiếm chuyện. Lúc này, Vương Diễm đột nhiên nói:
- Người của chủng tộc khác đều có chút căm thù nhân tộc của chúng ta. Bởi vậy, phàm là nhân tộc của chúng ta ở bên ngoài nhìn thấy người tộc khác, ít nhiều sẽ nảy sinh xung đột.
- Đây là kì thị chủng tộc.
Dương Diệp xem như đã hiểu. Hắn không nói gì mà nhìn về phía Minh nữ, dù sao hiện tại mấy người bọn họ là do Minh nữ dẫn đầu. Minh nữ rõ ràng là không muốn lãng phí thời gian, trực tiếp phớt lờ đám người Man Lịch, xoay người bước về phía bờ biển. Ba người Dương Diệp tất nhiên là đi theo.
- Quả nhiên, người của nhân tộc đều nhát gan!
Lúc này, đó Man Lịch đột nhiên cười nhạo nói.
Long Huyên ở bên cạnh Man Lịch không nói gì, chỉ là trên mặt lộ vẻ nụ cười thích thú.
Minh nữ vẫn không dừng bước.
Nhìn thấy một màn này, vẻ châm chọc ở khóe miệng Man Lịch càng tăng thêm, nói:
- Thì ra người của nhân tộc chính là loại nhát gan thế này, lão tử nói như vậy mà các ngươi không ngờ cũng không tức giận, các ngươi là không phải là được tiện thú của cẩu tộc yếu đuối nuôi lớn đấy chứ?
Lần này, bốn người Minh nữ không hẹn mà cùng dừng chân.
Thấy thế, trên mặt Man Lịch lại hiện ra vẻ hưng phấn, nói:
- Tức rồi à? Tức thì tốt, nào đến đây, chúng ta chơi với nhau một lúc.
- Các ngươi không chơi nổi đâu!
Minh nữ mở miệng lên tiếng.