Chương 1427: Chủ nhân kiếm linh! (1)
Chương 1427: Chủ nhân kiếm linh! (1)Chương 1427: Chủ nhân kiếm linh! (1)
Một vạn chuôi huyền kiếm đạo giai bị lực lượng thần bí dẫn dắt bay thẳng về phía hai người Dương Diệp, vận chuôi huyền kiếm đạo giai... Chúng sinh ra uy lực hủy thiên diệt địa khó có thể hình dung.
Vào lúc giọng nói kia vừa dứt, Dương Diệpthâm nghĩ không ổn, sau đó hắn nhanh chóng vận dụng Man Thần giáp, cùng lúc đó, hắn càng vận dụng bằng thuẫn bảo hộ mình. Nhưng hắn nhanh chóng phát hiện, băng thuẫn lại vẫn không có chống được hai giây đã xuất hiện khe hở, từ đó làm nội tâm Dương Diệp kinh ngạc, hắn vội vàng thu hồi bằng thuẫn, hắn cũng không muốn bằng thuẫn bị hủy ở chỗ này.
Không có bằng thuẫn bảo hộ, Dương Diệp lập tức vận dụng kiếm ý của mình, kiếm ý cường đại hình thành một bình chướng ngăn cản trước người, nhưng rất nhanh, cho dù kiếm ý Thiên giai nhị trọng tạo thành bình chướng cũng xuất hiện khe hở. ....
Dương Diệp rùng mình, hắn nhìn sang nam tử trung niên, kết cục của nam tử trung niên lúc này có thể nói làm rất thảm, toàn thân cắm đầy huyền kiếm đạo giai, bị đóng đinh trên mặt đất, hắn. không thể nhúc nhích. Dù như thế, nhưng Dương Diệp phát hiện, hắn vẫn chưa chất. Không thể không nói, thân thể bất tử đúng là biến thái!
Sau khi nam tử trung niên ngã xuống, tất cả huyền kiếm chung quanh đều lao thẳng về phía Dương Diệp, lúc huyền kiếm rậm rạp bao vây Dương Diệp, bởi vì có kiêm ý tạo thành bình chướng ngăn cản, bởi vậy Dương Diệp tạm thời không có vật lộn cân thân với số huyền kiếm kia.
Vô số huyền kiếm đạo giai hình thành kiếm cầu cực lớn, mà Dương Diệp lại đau khổ chèo chống ở bên trong quả cầu.
Dương Diệp biết rõ tình cảnh của mình, cứ tiếp tục như vậy, kiếm ý của hắn không thể ngăn cản số huyền kiếm chung quanh. Sở dĩ hắn có thể ngăn cản đến bây giờ, không phải hắn mạnh hơn nam tử trung niên, mà là vì hắn lĩnh ngộ kiếm ý, những huyền kiếm kia tạo thành tổn thương với kiếm ý nhẹ hơn nam tử trung niên rất nhiều!
Bằng không đừng nói hắn, cho dù là Kiếm Nô Bán Thánh Lâm hộ pháp cũng ngăn cản không nổi. Bởi vì bên trong những huyền kiếm này còn ẩn chứa kiếm ý khó nói thành lời.
Nói cách khác, chính thức mạnh không phải là huyên kiếm đạo giai, mà là kiếm ý ẩn chứa trong chúng!
Thời gian không ngừng trôi qua, trên mặt Dương Diệp đã đổ mồ hôi, bình chướng của hắn lung lay sắp đổ.
- Chẳng lẽ thật sự phải dùng Man Thần giáp cùng thân thể ngạnh kháng hay sao?
Nhưng nếu hắn không dùng Man Thần giáp ngăn cản, hắn dùng cái gì đối phó những huyền kiếm kia?
Trâm tư hồi lâu, thời điểm Dương Diệp cảm thấy kiếm ý bình chướng sắp nghiền nát, đôi mắt của Dương Diệp sáng lên, sau đó hắn tiến lên một bước, hắn đã vận dụng Kiếm Vực.
Kiếm Vực, hắn nghĩ đến Kiếm Vực!
Kiếm Vực khủng bố hơn xa kiếm ý, hắn vẫn không nắm được tỉnh túy chân chính của Kiếm Vực mà thôi, bởi vậy, tính thực chiến của Kiếm Vực vẫn không bằng kiếm ý, nhưng không hề nghi ngờ, Kiếm Vực tuyệt đối không phải bài trí.
Kiếm Vực, thế nào là Kiếm Vực?
Dương Diệp cũng không biết, hắn chỉ biết sau khi hắn thi triển Kiếm Vực, dùng hắn làm trung tâm, hắn có thể cảm ứng biến hóa trong phạm vi năm trăm trượng, giống như có một tấm lưới vô hình đang bao phủ chung quanh, mà tấm lưới này chính là ý niệm cùng với tinh khí thân của hắn. Loại cảm giác này rất kỳ diệu, giống như chung quanh là một phần thân thể của hắn.
Nói đơn giản một chút chính là khống chết
Trong phạm vi này, hắn cảm giác mình chính là chúa tể, mình chính là thần! Hắn có loại cảm giác này, nhưng hắn lại không thể chúa tể không gian đó...
Sau khi Kiếm Vực xuất hiện, Dương Diệp phát hiện, tốc độ của huyền kiếm bị Kiếm Vực ảnh hưởng và chậm lại, kiếm quang trên thân kiếm cũng tối đi nhiều.
Dương Diệp nhắm mắt lại, trong Kiếm Vực, dù cho hắn không cân con mắt vẫn có thể cảm nhận được tất cả, loại cảm giác này rất vi diệu, nhưng lại rất rõ ràng, rõ ràng cảm nhận được tất cả trạng thái mạnh yếu của huyền kiếm chung quanh...
Đó là hiểu rõ tất cả...
Không biết trôi qua bao lâu, tất cả kiếm trong Kiếm Vực đều bất động.
Lại qua hồi lâu, Dương Diệp chậm rãi mở hai mắt ra, trong mắt hắn sinh ra cảm giác mê mang và thất vọng. Hắn cảm giác mình sờ được thứ gì đó, nhưng lại không thể bắt lấy. Bởi vậy, hắn vẫn không chính thức nắm giữ Kiếm Vực. Mà những kiếm kia dừng lại cũng không phải do Kiếm Vực, mà là huyền kiếm tự dừng!
- Kiếm ý thập nhị trọng, Kiếm Vực, Kiếm Tâm Thông Minh... Ngươi, vượt qua kiểm tral
Một giọng nói vang lên, tất cả huyền kiếm khôi phục lại dáng dấp như lúc trước. Dương Diệp cũng không có đi lên phía trước, mà là nhìn kiếm chung quanh. Một vạn chuôi huyền kiếm đạo giai đấy! Hắn có thể buông tha sao? Đáp án dĩ nhiên là không thể.
Nhưng hắn thất vọng, hắn không cầm được thanh kiếm nào, những thanh kiếm kia vững như núi, cho dù hắn dùng toàn lực cũng không thể di chuyển.
Thời điểm Dương Diệp vô kế khả thi, hộp kiếm không trọn vẹn trong giới chỉ của hắn rung động, sau đó trong ánh mắt kinh ngạc của Dương Diệp, tất cả huyền kiếm chung quanh hóa thành kiếm quang chui vào trong hộp kiếm...
Không qua bao lâu, một vạn chuôi huyền kiếm chung quanh biến mất không còn.
Sau khi thu tất cả huyền kiếm, hộp kiếm không trọn vẹn lại chui vào trong giới chỉ của Dương Diệp.