Chương 1436: Rút kiếm! Rút kiếm! Rút kiếm! (2)
Chương 1436: Rút kiếm! Rút kiếm! Rút kiếm! (2)Chương 1436: Rút kiếm! Rút kiếm! Rút kiếm! (2)
Dương Diệp nói:
- Ta tâm lĩnh hảo ý của các hạ, ta đã dám xuống thì ta có nắm chắc. Còn nữa, chư vị từng nghĩ tới chưa? Huyền giả nghịch loại sắp xuất thế, mà khi đó, chẳng lẽ các vị còn muốn lui bước như hiện tại?
Nếu như chỉ có hai người lao xuống, mục tiêu quá lớn, hắn rất khó tiếp cận bản thể của kiếm linh, nếu như nhiều người cùng lao xuống thì cơ hội sẽ lớn hơn.
- Bằng hữu nói có lý!
Nói chuyện là Vô Tâm:
- Chư vị, huyền giả nghịch loại sắp xuất thế, chúng ta sao không thừa dịp hiện tại giao thủ với huyền giả nghịch loại một phen, đế cho chúng ta xem mình kém huyền giả nghịch loại bao nhiêu, tránh tương lai bọn chúng xuất thế mà chúng ta không có chút phòng bị nào!
- Vô Tâm nói đúng, tính toán ta một!
Một gã nam tử đi tới.
Khi người này đi ra, lại có rất nhiêu người lục tục ngo ngoe đứng ra. Lúc này, Vô Tâm nhìn vê phía Dương Diệp, nói:
- Khí tức huynh đài hùng hậu như vậy, chắc hẳn huynh đài cũng là người trên thánh bảng?
Dương Diệp lắc đầu, nói:
- Chỉ là một tán tu, bởi vì một ít cơ duyên cho nên lại tới đây.
Vô Tâm liếc mắt nhìn Dương Diệp, biết rõ đối phương không muốn bạo lộ thân phận, hắn gật đầu, cũng không nói cái gì.
- Ông!
Đúng lúc này, phía dưới có tiếng kiếm minh mạnh hơn trước.
Dưới mặt nạ, sắc mặt Dương Diệp ngưng trọng, bởi vì kiếm linh nên hắn cũng có một ít xúc động. Không cam lòng, nổi giận, luống cuống, oán hận...
Cảm nhận được những thứ này, Dương Diệp rùng mình. Hắn rất hiểu cảm thụ của kiếm linh, dù sao, mặc cho ai bị trấn áp mười vạn năm cũng có oán hận. Hắn hơi bận tâm, sau khi cứu bản thể ra, hắn có thể khống chế kiếm này hay không. Nếu như kiếm này không bị khống chế, thậm chí cắn trả hắn, khi đó hắn mới tự tìm đường chất.
Dù là như thế, hắn vẫn không thể không cứu, bởi vì đây là kiếm linh bản thể, cho dù chỉ có một phần ngàn cơ hội thì hắn cũng không buông tha. - Đám tay sai, lão tử đi ra, ha ha...
Lúc này, một tiếng cười to truyền tới tai mọi người, đỉnh cao nhất của hắc tháp nổ tung, sau đó có cả trăm bóng người lao ra ngoài, sau khi những bóng người này xuất hiện, chúng dùng tốc độ nhanh nhất bay lên cao. Nhưng rất nhanh, trên trăm cường giả thánh địa mặc áo bào trắng xuất hiện.
- Muốn đi? Đã đi ra thì lưu lại đi
Lão giả mặc trường bào màu trắng gầm lên, những người sau lưng hắn đều xông về phía huyên giả nghịch loại.
Phía dưới, đại chiến bắt đầu, các loại năng lượng công kích không ngừng làm không gian chung quanh rung động, sau khi không gian vỡ vụn tại khôi phục, sau khi khôi phục lại bắt đầu vỡ vụn, rất nhiêu người phía trên thấy cảnh này đều sợ hãi. Rất nhiều người đã hiểu rõ, bọn họ không có khả năng nhúng tay vào trình độ chiến đấu như thế, đặc biệt sau khi nhìn thấy rất nhiều. huyền giả nghịch foại chết và phục sinh trở lại...
Ngay cả Vô Tâm lúc này cũng có chút do dự. Hắn đã giết qua Bán Thánh, nhưng trong Bán Thánh cũng có phân mạnh yếu. Những Bán Thánh hắn giết lúc trước so với Bán Thánh lại nơi này, tất cả bọn họ không phải cùng một cấp bậc.
- Các vị, giết huyền giả nghịch loại, giết!
Đúng lúc này, đột nhiên có đạo âm vang lên, mọi người đưa mắt nhìn sang, chỉ thấy một nam tử mang mặt nạ lao xuống...
Nhìn thấy cảnh này, Vô Tâm hổ thẹn, bởi vì người này có cảnh giới thấp hơn hắn nhưng lại dám xông lên trước tiên, mà hắn lại lùi bước.
Vô Tâm hít sâu một hơi, sau đó nói:
- Các vị, cùng lao lên giết cùng taI
Nói xong, hắn đã lao xuống phía dưới.
Vào lúc này, Vô Tâm kéo rất nhiều người, chí ít có hơn hai mươi người đi theo hắn cùng lao xuống.
Phía dưới, nhìn thấy đám người Vô Tâm lao xuống, lão giả áo trắng câm đầu hét lớn:
- Chạy trở vê đi! Các ngươi muốn...
PhanhI
Nhưng hắn đã im lặng, bởi vì hắn nhìn thấy nam tử mang mặt nạ xuất kiếm chém một huyền giả nghịch loại thành hai khúc...
Nam tử mang mặt nạ chính là Dương Diệp, tốc độ của hắn cực nhanh, hắn không ngừng lao xuống phía dưới, trên đường đi đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, kiếm khí tung hoành ngang dọc, huyền giả nghịch loại không lui sẽ bị tổn thương. Rất nhanh, trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Dương Diệp đã đi tới đỉnh tháp. Lão giả áo trắng câm đầu biến sắc, giận dữ hét:
- Nhanh rời đi, thân kiếm có linh, sẽ tự mình phòng vệ!
Quả nhiên, sau khi Dương Diệp tới gần chuôi kiếm, một đạo kiếm khí bắn ra từ thanh kiếm, sắc mặt Dương Diệp thay đổi nhưng lại không kịp né tránh, nhưng ngoài ý muốn là, đạo kiếm khí kia lại xuyên qua thân thể Dương Diệp, nó bắn về phía sau người Dương Diệp, cũng chém một tên huyền giả nghịch loại thành hai khúc.
Dương Diệp sững sờ, sau đó hắn vui vẻ, thân hình khẽ động, hắn đi tới trước thân kiếm, tay phải trực tiếp cầm chặt chuôi kiếm, sau đó hắn rút ra...
Hắn sửng sốt lần nữa, bởi vì rút bất động.
Rất nhanh, hai tay hắn nắm chặt chuôi kiếm, sau đó hắn lại dùng sức rút ra...
Nhưng mà, chuôi kiếm này vẫn không nhúc nhích!