Chương 139: Khiếp sợ (2)
Chương 139: Khiếp sợ (2)Chương 139: Khiếp sợ (2)
- Ngươi có thể ngồi lui ra sau một chút hay không?
Cảm thụ được hai quả bóng ép mạnh vào lưng, Dương Diệp rất nghẹn lời, nữ tử này không biết cố ky một chút sao?
- Nữ nhân như ta còn không so đo, một nam nhân như ngươi thì so đo cái gì?
Dương Diệp:
Sau khi cưỡi U Minh Lang Vương thay đi bộ, tốc độ của hai người bọn Dương Diệp trong nháy mắt được đề lao lên không chỉ gấp đôi, tạo được khoảng cách với ky binh nhân loại và Huyền thú phía sau.
Nhìn thấy Dương Diệp và nữ tử ngồi trên một con Huyền thú Vương cấp, đại hán râu quai nón và nam tử trung niên sắc mặt đều biến đổi, trong mắt đại hán râu quai nón trừ vẻ khiếp sợ ra thì còn có vẻ nghi hoặc. Huyền thú Vương cấp làm tọa ky cho nhân loại? Đùa cái gì vậy? Đại hán râu quai nón vẫn không thể chấp nhận được một màn mà mình đang nhìn thấy trong mắt.
Sau nghi hoặc thì chính là phẫn nộ. Đúng vậy, đại hán râu quai nón sau khi phục hồi lại tinh thần thì rất phẫn nộ. bất kể là xuất phát từ nguyên nhân gì, Huyền thú Vương cấp làm tọa ky cho nhân loại, đây là điêu mà hắn không thể chấp nhận, cũng là điều mà đế quốc Huyền thú không thể chấp nhận, như vậy là làm đế quốc Huyền thú mất hết mặt mũi.
- Nhân loại, ngươi dám để Huyền thú Vương cấp làm tọa ky cho ngươi, lão tử sẽ xé xác ngươi!
Sau khi gầm lên một tiếng, đại hán râu quai nón liên đẩy nhanh tốc độ.
Trong mắt người trung niên ở bên cạnh cũng mang theo vẻ khiếp sợ và nghi hoặc, ngay từ đầu hắn đã cảm thấy thiếu niên đó không giống người thường, nhưng sau khi thấy đối phương chỉ là Phàm Nhân cảnh thì cũng chẳng buồn để ý tới đối phương nữa. Nhưng không ngờ, đối phương lần này lại triệu hồi ra một con Huyền thú Vương cấp. Trời ạ, đó là Huyền thú Vương cấp!
Còn nữa, điện hạ vì sao đi theo thiếu niên đó, thiếu niên đó vì sao lại dẫn công chúa điện hạ theo? Chẳng lẽ hai người sớm có đã có dự mưu?
Nghĩ vậy, người trung niên sắc mặt trầm xuống, công chúa điện hạ này không muốn tới đế quốc Huyền thú, đây là điều hắn đã sớm được nghe nói. Hắn từ sau khi tiếp nhận nhiệm vụ này thì luôn đề phòng điện hạ chạy trốn. Trên đường đi điện hạ cũng rất an tĩnh, hắn vốn tưởng rằng đối phương đã cam chịu số phận, vừa nghĩ vậy, điện hạ này là đã có dự mưu!
- Người thiếu niên, bất kể ngươi là đệ tử của tông môn nào thì cũng chuẩn bị thừa nhận lửa giận của Đại Tần đi
Người trung niên thâm nói trong lòng.
Dương Diệp không biết suy nghĩ trong đầu hai người này, hắn hiện tại chỉ hy vọng nhanh chóng thoát khỏi nhân loại và Huyền thú phía sau. Sau đó thì để nữ tử tự đi. Dương Diệp hắn không có hứng thú tham gia vào những chuyện xích mích của Đại Tân và Huyền thú.
Đột nhiên, móng vuốt nhỏ của Tử Điêu gãi gãi vào đầu Dương Diệp, sau đó thì lại chỉ chỉ vào mấy con hắc ưng đang lượn vòng trên đầu bọn họ.
- Ngươi là nói chúng đang giám thị chúng ta, nếu chúng ta không thể cắt đuôi chúng thì sễ không thoát khỏi được những Huyên thú phía sau?
Dương Diệp hỏi.
Tử Điêu gật gật đầu.
Chân mày Dương Diệp cau lại, mấy con hắc ưng đó cachs hắn tới bảy tám mươi trượng, kiếm khí của hắn căn bản không thể đả thương được đối phương. một lúc sau, hắn nhìn về phía tiểu tử kia, nói: - Ngươi có biện pháp nào không?
Tử Điêu gật đầu.
- Vậy giao cho ngươi!
Dương Diệp cười cười nói.
Tử Điêu mỉm cười, sau đó móng vuốt nhỏ vung lên, thân hình trong nháy mắt đã biến mất khỏi vai Dương Diệp, ngay sau đó thì xuất hiện ở cao mấy chục trượng trên đỉnh đầu.
Thấy một màn này, nữ tử mở to hai mắt trong veo như nước, nói:
- Nó... Tiểu đệ đệ, ngươi đừng nói với tỷ tỷ nó cũng là Huyền thú Vương cấp, bằng không thì tim tỷ tỷ chịu không nổi đâu!
Dương Diệp không trả lời câu hỏi của nữ tử, chỉ nhìn lên thân ảnh màu tía trên bầu trời. rất nhanh, hắc ưng vốn đang lượn vòng trên đầu giống như gặp phải một chuyện đáng sợ gì đó, hét to một tiếng thảm thiết, sau đó cắm đầu bay về hướng khác.
Anh sáng tím hiện lên, Tử Điêu lại xuất hiện trên vai Dương Diệp, móng vuốt nhỏ của nó xòe ra, mấy sợi lông chim màu đen xuất hiện bên trong móng vuốt nhỏ.
Thấy thế, Dương Diệp có chút dở khóc dở cười, không cần phải nói, tiểu gia hỏa này lúc trước là đi nhổ lông người ta, chẳng trách mấy con hắc ưng đó kêu la thê thảm như vậy! - Tiểu đệ đệ, ngươi rốt cuộc là ai vậy?
Lúc này, nữ tử hỏi rất nghiêm túc. Đối với thân phận của Dương Diệp, nàng ta rất là tò mò, một nhân loại không ngờ có thể cưỡi Huyên thú, hơn nữa còn là Huyền thú Vương cấp, đây không phải là chuyện bình thường.
Dương Diệp lạnh nhạt nói:
- Đại tỷ, ngươi cho rằng ta sẽ nói với ngươi à? Còn nữa, đợi thoát khỏi những ky binh nhân loại và Huyền thú này rồi, chúng ta sẽ tách ra, ta không nghĩa vụ bảo vệ ngươi cả đời, hiểu rồi chứ?
Dương Diệp vừa mới dứt lời, liên cảm thấy có cái gì cực to dí sát vào lưng hắn, giống như muốn nhập vào trong lưng hắn vậy. Lập tức lại nghe thấy thanh âm ai oán của nữ tử đó:
- Tiểu đệ đệ, ngươi thật sự nhẫn tâm như vậy sao, người ta từng nói, đã làm người tốt thì hãy làm tới cùng, tiễn Phật phải tiễn tới Tây phương, ngươi không thể đưa tỷ tỷ ra khỏi Thập Vạn Đại Sơn sao?...