Chương 1462: Kiếm đạo của Dương Diệp! (2)
Chương 1462: Kiếm đạo của Dương Diệp! (2)Chương 1462: Kiếm đạo của Dương Diệp! (2)
Chỉ có cảm nhận được cảm giác nguy cơ, áp bách cường đại, rất nhiều người mới đi cố gắng, đi dốc sức liều mạng...
Trong lúc sống chết trước mắt, tiềm năng của một người mới có thể bị kích phát vô hạn!
Dương Diệp cho mình mười ngày nghỉ, trong mười ngày này, hắn không tu luyện, cũng không có đi quản chuyện Cổ Vực thành, hắn tập trung thời gian cho Dương Niệm Tuyết và đám người Tô Thanh Thi.
Đối với Dương Niệm Tuyết và Tô Thanh Thi, nội tâm Dương Diệp đầy áy náy. Hắn phần lớn thời gian không phải dùng để tu luyện. thì đang đi đường, thời gian cho các nàng quá ít, hơn nữa, hắn vô cùng rõ ràng, trong khoảng thời gian hắn ra ngoài, Tô Thanh Thi các nàng nhất định nhớ hắn!
Nhưng không có biện pháp, bởi vì hắn không cố gắng, chờ đợi hắn chính là tử vong.
Sáng sớm, Dương Diệp đang ôm Dương Niệm Tuyết trong hậu viện phủ thành chủ, đột nhiên Lục Uyển Nhi xuất hiện trước mặt Dương Diệp.
- So kiếm! Lục Uyển Nhi nhìn thẳng Dương Diệp, nàng không nói một câu dư thừa nào.
Nhìn thấy Lục Uyển Nhi, Dương Diệp hơi đau đầu, nữ nhân này vừa gặp mặt hắn là đòi so kiếm, đương nhiên, đối phương không thể nào là đối thủ của hắn. Chủ yếu đối phương muốn giải thích khhó hiểu khi so kiếm, cho dù là khuya khoáắt...
Hắn tự nhiên có thể cự tuyệt, nhưng hắn không có, bởi vì thiên phú kiếm đạo của Lục Uyển Nhi làm hắn giật mình. Vẫn chưa tới năm ngdày, kiếm ý của Lục Uyển Nhi từ thất trọng tăng lên tới bát trọng... Tốc độ như vậy còn làm hắn cảm thấy hổ thẹn.
Dương Diệp chỉ vào cái ghế trước mặt hắn, sau đó nói:
- cUyển Nhi, ngồi trước!
Lục Uyển Nhi không có ngồi, nàng chỉ nhìn Dương Diệp.
Dương Diệp lắc đầu, nói:
- Ta không phải muốn nói chuyện tào lao với ngươi, ta tìm ngươi trò chuyện kiếm đạo!
Lục Uyển Nhi lập tức ngồi xuống.
Dương Diệp nói:
- Ngươi có thể nói cho ta biết, vì sao kiếm ý của ngươi tăng lên nhanh như vậy không? Hơn nữa bất cứ kiếm kỹ gì, ngươi xem một lần là thành thục, xem ba là có thể nắm giữ tinh túy. Ta rất ngạc nhiên, thực rất ngạc nhiên!
Lục Uyển Nhi trâm mặc hồi lâu, sau đó nói:
- Ta không biết, ta chỉ biết là, ta có cảm giác thân thiết khó hiểu với kiếm, ta, ta thậm chí cảm giác ta có thể câu thông với kiếm. Ngươi, ngươi lợi hại như vậy, ngươi không có loại cảm giác này sao?
Dương Diệp giật mình... Lục Uyển Nhi nói chuyện thật đả kích người khác. Bởi vì hắn lúc trước tu kiếm không có cảm giác như vậy. Thậm chí, thiên phú kiếm đạo của hắn cũng không phải tốt như thế. Sở dĩ kiếm đạo của hắn thành công, trừ kiếm linh cùng Tiểu Tuyền Qua ra, hắn nghĩ tới một điểm, đó là tính cách của hắn.
Hắn biết rõ ưu điểm cùng khuyết điểm tính cách của mình, khuyết điểm là dễ dàng đắc tội với người, dễ dàng gây thù hẳn bốn phía, dễ dàng tìm đường chết; mà ưu điểm là kiên định, nhận thức chuẩn một việc gì, không thành công thì không quay đầu lại. Trọng yếu nhất là tâm tình, hắn làm việc chưa bao giờ quan tâm tới việc gì khác...
Nên tha cứ thưa, đáng chết liên giết...
Điểm này là bản tâm của hắn, hắn thấy rõ bản tâm của chính mình, sau đó nhận chuẩn bản tâm, cuối cùng, thuận theo bản tâm...
Trong lòng mỗi người đều có ác ma, bởi vì ác ma bị rất nhiều nhân tố áp chế, hoặc là nói, có người sẽ không thừa nhận trong lòng mình có ác ma. Mà cho dù có người thừa nhận trong lòng mình có ác ma, nhưng sẽ vì nhân tố bên ngoài mà áp chế ác ma của mình.
Bọn họ không phải sợ phóng thích ác ma gây thương tích cho người khác, mà là sợ phóng thích ác ma sẽ dẫn tai họa cho mình...
Bởi vậy, rất nhiêu người gặp được chuyện bất bình tình sẽ nhường nhịn, tránh lui, trốn tránh. Loại người này dần dà không còn tâm huyết, không chỉ có tâm huyết mất đi, còn có thể vì các loại lý do giải thích bản chất yếu kém của bản thân.
Người có tài năng chân chính trên thế gian, kỳ thật phần lớn đều ít xuất hiện. Làm việc bình tĩnh, sẽ nhường nhịn với người yếu, chuyện này gọi là cảnh giới, đối mặt với người mạnh hơn mình mà nhường nhịn thì không gọi là cảnh giới, cái này gọi là mềm yếu. Cho nên, trên thế giới có rất nhiêu kẻ bắt nạt người yếu, sợ hãi kẻ mạnh...
Vì cái gì? Bởi vì kẻ yếu dễ khi dễt
Dương Diệp hiểu rõ điểm này, bởi vậy, hắn tuyệt đối không nhường nhịn.
Lấn ta, phụ ta, muốn hại ta, ta trả gấp mười lần, gấp trăm lần, gấp nghìn lần! Nhân từ, ta sẽ nói với người, mà thế giới này, không phải rất nhiều người đều có thể gọi là người. Kiếm đạo có rất nhiều loại, hắn đi kiếm đạo là sát đạo, bất bình, dùng giết giải quyết. Lục Uyển Nhi trước mắt còn chưa hiểu kiếm đạo của mình, nhưng tốc độ tăng kiếm ý và kiếm kỹ nhanh tới mức hắn còn cảm thấy tự ti.
Nói chuyện với Lục Uyển Nhi hồi lâu, Dương Diệp càng phát hiện Lục Uyển Nhi khủng bố, bởi vì một ít phương diện kiếm đạo, chỉ cần hắn mở đầu, nàng cơ bản đã hiểu được điểm phía sau... Hơn nữa còn có thể đưa ra một ít giải thích đặc biệt cùng vấn đề!
Nhìn Lục Uyển Nhi hồi lâu, Dương Diệp không nói gì, Lục Uyển Nhi ngay từ đầu còn rất nhạt, nhưng rất nhanh, nàng đã mất tự nhiên, ánh mắt của nàng trốn tránh, không dám đối mặt với Dương Diệp nhìn mình.
Hồi lâu, vào lúc Lục Uyển Nhi sắp không chịu nổi ánh mắt của Dương Diệp, Dương Diệp xuất ra một chiếc nhẫn đưa cho nàng, nói:
- Trong này có truyền thừa kiếm đạo của một tiền bối, ta cảm thấy nếu như ngay cả ngươi không có tư cách truyền thừa kiếm đạo của hắn, như vậy thế giới này không có người nào đủ tư cách. Bên trong còn có đồ hắn lưu cho ngươi, ta không có xem qua, hiện tại, nó là của ngươi!
- Tiền bối kia rất mạnh sao?
Lục Uyển Nhi hỏi. Dương Diệp gật đầu, nói:
- Rất mạnh, mạnh phi thường!
Lục Uyển Nhi gật đầu, sau đó cầm lấy chiếc nhẫn, nàng biết rõ, người có thể làm Dương Diệp nói kiếm đạo của hắn rất mạnh, như vậy nhất định là mạnh thật sự!
Mười ngày qua đi, Dương Diệp bắt đầu điên cuồng tu luyện, trải qua hai mươi ngày điên cuồng tu luyện, hắn đạt tới Hoàng Giả cảnh Ngũ phẩm.
Mà lúc này, Huyền Giả đại lục gặp chuyện không may.
Bởi vì người trong lôi trì tại Yêu giới Long tộc sắp đi ra...
Hắn còn chưa đi ra, nhưng khí tức của hắn đã hủy Long tộc!