Chương 1485: Nghịch chuyển phép tắc, điên đảo phép tác! (1)
Chương 1485: Nghịch chuyển phép tắc, điên đảo phép tác! (1)Chương 1485: Nghịch chuyển phép tắc, điên đảo phép tác! (1)
- Ah! Kiếm ý, kiếm ý của ngươi là gì?
Phía chân trời, một tiếng nói sợ hãi vang lên.
Rất nhanh, một gã nam tử áo đen xuất hiện trước mặt đám người Dương Diệp, lúc này, bàn tay người áo đen đã khô hé giống như cây khô ngàn năm. Không chỉ như thế, sinh cơ trong người hắn biến mất nhanh như nước rút...
Nam tử vốn trẻ trung, hiện tại hắn già yếu với tốc độ cực nhanh.
- Làm sao có thể...
Nam tử hoảng sợ nhìn hai tay của mình, lúc này, đôi tay của hắn. khô héo như gỗ mục. Hắn ngẩng đầu nhìn về phía Dương Diệp, nói:
- Nói cho ta biết, kiếm ý của ngươi là gì
- Tiêu vongl
Dương Diệp nói.
- Tiêu vong...
Ánh mắt nam tử mờ mịt, thấp giọng thì thào một câu, sau đó hắn cứng đờ, một cơn gió nhẹ thổi qua, thân thể nam tử biến thành bụi bặm bay đi.
- Thật mạnh!
Đinh Thược Dược trâm giọng nói một câu.
Kiếm linh nói:
- Cái gọi là tiêu vong, cho dù là vũ trụ mênh mông cũng tử vong, cho dù là tinh vực cũng có lúc tử vong, huông chỉ là người?
- Tiêu vong pháp tắc của Dương Diệp là vô địch?
Định Thược Dược nói.
Kiếm linh lắc đầu, nói:
- Trên đời có vô số pháp tắc, mỗi một chủng pháp tắc đều có chỗ cường đại của nó. Không nói cái khác, pháp tắc của Minh Nữ cũng không yếu hơn Dương Diệp, thậm chí còn mạnh hơn pháp tắc của Dương Diệp!
- Pháp tắc của Minh Nữ là gì?
Dương Diệp hỏi.
- Âm dương pháp tắc!
Kiếm linh nói:
- Nghịch chuyển âm dương, điên đảo càn khôn! Nghịch chuyển âm dương, điên đảo càn khôn cũng không có gì, nếu như nàng có thể nghịch chuyển pháp tắc, điên đảo pháp tắc, đừng nói là ngươi, cho dù là sư phó Mạc lão của ngươi cùng Lục tiền bối nhìn thấy nàng cũng phải chạy trốn!
Dương Diệp thở một hơi thật dài, ngẩng đầu nhìn lên trời, nói:
- Kiếm linh, đám người Thiên Ngoại Thiên rất mạnh sao?
Kiếm linh gật đầu, nói:
- Không phải nói thiên phú của bọn họ tốt hơn người thế giới này, cũng không phải nói các ngươi đi Thiên Ngoại Thiên sẽ như con sâu cái kiến. Trước có Kiếm Tông tổ sư Tiêu Dao tử, dùng thiên phú cùng thực lực của hắn, cho dù đi Thiên Ngoại Thiên cũng là tồn tại đỉnh cấp. Mà gần có ngươi cùng Minh Nữ, còn có An Nam Tĩnh, thiên phú của các ngươi đặt tại Thiên Ngoại Thiên cũng thuộc hàng ngũ kinh diễm!
- Vì sao thế giới này yếu như vậy?
Đinh Thược Dược nói.
Kiếm linh trầm mặc hồi lâu, nói:
- Có rất nhiêu nhân tố, một tinh vực có vô số thế giới tạo thành, trong vô số thế giới bên tự nhiên có mạnh có yếu. Giống như huynh đệ cùng phụ mẫu sinh ra, thành tựu của mấy huynh đệ sẽ Có tốt có xấu. Đương nhiên, chính yếu nhất chính là cường giả thế giới này quá yếu, quá ngu xuẩn!
- Nói như thế nào? Dương Diệp nói. Kiếm linh nói:
- Bất cứ thế giới nào bị phong bế đều xuống dốc. Cường giả thế giới này lúc trước quá ngu xuẩn, không có dẫn thế giới này vào Thiên Ngoại Thiên, dung làm một thể với bên ngoài, bởi vậy, công pháp và huyền kỹ và văn minh của thế giới kém bên ngoài quá xa. Ngay từ đầu không có ảnh hưởng gì, nhưng lâu dài sẽ như hiện tại...
Nói đến đây, kiếm linh nói:
- Rớt lại phía sau sẽ bị đánh, sẽ bị khi dễ, hiểu chưa?
- Kiếm Tông tổ sư lúc trước mạnh như vậy, vì sao hắn không mang thế giới này ra ngoài?
Dương Diệp hỏi.
Kiếm linh lắc đầu, nói:
- Song quyền nan địch tứ thủ, hắn một người mạnh hơn nữa còn Có thể đánh thắng Thiên Ngoại Thiên? Phải biết rằng, phía trên Thiên Ngoại Thiên còn có vô số người mạnh hơn hẳn. Lúc trước tất cả thế Lực Thiên Ngoại Thiên đều muốn tiêu diệt huyền giả nghịch loại, nếu như Kiếm Tông tổ sư muốn dẫn thế giới đi ra ngoài, vậy thì ý nghĩa sẽ kết thù với vô số thế lực Thiên Ngoại Thiên, đừng nói hắn, cho dù mười hắn cũng không đủ, hắn...
Nói đến đây, đột nhiên kiếm linh dừng lại, nhìn về phía Dương Diệp, nói:
- Ngươi xong đời!
- Đúng thết
Đinh Thược Dược đồng ý gật đầu.
Dương Diệp cười khổ, đúng là xong đời. Bởi vì nếu như hắn cứu những người Huyền Giả đại lục thì ý nghĩa hắn dẫn những người này tiến về Thiên Ngoại Thiên, nhưng kể từ đó, tương đương với kết thù với vô số thế lực và cường giả của Thiên Ngoại Thiên... Mười Kiếm Tông tổ sư cũng không dám làm việc này, hắn lại dám, chẳng phải hắn sẽ xong đời hay sao?
Dương Diệp lắc đầu, nói:
- Không quan tâm việc này, ta và Huyền Giả đại lục vẫn tồn tại.
Đinh Thược Dược gật đầu, nói:
- Trời không tuyệt đường người, sẽ có đường ral
- Phiến thế giới này đã không có trời!
Kiếm linh lạnh lùng nói.
Dương Diệp: ...
Không có lãng phí thời gian, Dương Diệp bay về hướng Cổ Thánh thành. Lúc này hắn chỉ cải biến dung mạo, tóc cũng không sửa, vẫn là màu tuyết trắng. Đương nhiên, hắn không giây phút nào không thi triển Kiếm Vực đến che dấu khí tức chính mình. Chỉ cân hắn không dùng pháp tắc của Kiếm Vực công kích sẽ bình yên VÔ SỰ.
Được kiếm linh trợ giúp, Dương Diệp an toàn tiến vào Cổ Thánh thành. Vừa vào Cổ Thánh thành, sau khi hắn nhìn thấy tình huống trong Cổ Thánh thành, Dương Diệp khiếp sợ. Lúc này trong Cổ Thánh thành đều là thi thể. Hơn nữa trong thành còn có người đang chém giết...