Chương 1516: Đi Thiên Ngoại Thiên! (2)
Chương 1516: Đi Thiên Ngoại Thiên! (2)Chương 1516: Đi Thiên Ngoại Thiên! (2)
Nhìn An Nam Tĩnh, tay của Dương Diệp chậm rãi vuốt ve gò má của nàng, nói:
- Quên nói cho ngươi biết, kiếm ý của ta đã là Thiên giai Đại viên mãn. Ta biết rõ, nếu ta không làm như vậy, các ngươi chắc chắn sẽ không đi, đừng nóng giận, lần sau gặp mặt, ta sẽ cho ngươi. đánh hả giận, tin tưởng ta, chúng ta nhất định có thể gặp mặt!
Nói xong, hắn cúi đầu hôn lên bờ môi đỏ mọng của An Nam Tĩnh, sau đó ôm hai nữ đi tới trước mặt Đinh Thược Dược, Dương Diệp đang muốn động thủ, nàng lại nói:
- Không cần đánh ngất xỉu ta, ta sẽ theo bọn họ, người phải đáp ứng ta, chúng ta nhất định còn ngày gặp lại!
- Nhất định!
Dương Diệp gật đầu, sau đó mang theo ba nàng tới trước mặt Minh Nữ, nói:
- Giúp ta chiếu cố các nàng, tính toán ta thiếu nợ ngươi một nhân tình!
- Nhân tình này có thể còn không?
Minh Nữ nói.
- Nhất định! Dương Diệp nói.
Minh Nữ nhìn Dương Diệp nửa ngày, sau đó tiếp nhận An Nam Tĩnh cùng Hiểu Vũ Tịch, nói:
- Ta còn, các nàng còn!
Dương Diệp gật gật đầu, đang muốn đi xuống dưới, đột nhiên Minh Nữ chỉ vào hắn, nhìn vê phía lão giả nói:
- Vì cái gì các ngươi không chọn hắn?
Tất cả mọi người nhìn về phía lão giả, những cường giả Thiên Ngoại Thiên này không biết thiên phú khủng bố của Dương Diệp, nhưng người Huyền Giả đại lục và thánh địa lại biết rõ, trong thế giới này, người có thiên phú mạnh nhất, không ai qua được Minh Nữ cùng An Nam Tĩnh, còn có Dương Diệp. Minh Nữ cùng An Nam Tĩnh đều được chọn, vì sao không có chọn trúng Dương Diệp?
Dương Diệp cũng nhìn vê phía lão giả, hắn cho rằng mình cũng không kém mới đúng! Vì cái gì mình không bằng những người kia, vì sao không có lựa chọn hắn? Đương nhiên, cho dù chọn trúng hắn, hắn cũng không đi, nếu hắn như đi, Mạc lão, Lục Đạo, Tô Thanh Thi làm sao bây giờ?
Lão giả cũng nhìn vê phía Dương Diệp, dò xét Dương Diệp, hắn nói:
- Thiên phú không tệ, không kém gì hai nữ hài kia, vì sao ' Khảo Thí phù ' không có chọn trúng ngươi?
Câu cuối cùng là hắn tự hỏi mình.
Trâm ngâm nửa ngày, hắn tại lấy ra một tờ Khảo Thí phù, sau đó cong ngón tay búng vào người Dương Diệp, Khảo Thí phù tỏa sáng nhưng nhanh chóng biến mất.
Đám lão giả cau mày, ngay cả Mục Hàn San cũng cau mày khó hiểu.
Lão giả lại lấy hai tấm Khảo Thí phù dám tên người Dương Diệp, nhưng vẫn như trước, ánh sáng đã biến mất.
Đám lão giả càng khó hiểu, nhưng Dương Diệp lại hiểu. Bởi vì khi phù tục dính vào người hắn đã tỏa ra năng lượng kỳ dị, những năng lượng kia kiểm tra tiềm lực và thiên phú của hắn, nhưng năng lượng đó lại bị hút vào trong Hồng Mông tháp, sau đó, sau đó không có sau đó...
- Trên người hắn có chút quái dị!
Lúc này, Mục Hàn San nói:
- Cũng phải, ngươi thiên phú không kém, có tư cách đi theo chúng ta tới Thiên Ngoại Thiên.
- Ta cự tuyệt!
Dương Diệp không hề nghĩ ngợi đã cự tuyệt, hắn không phải không muốn đi, mà là không thể đi. Trong thế giới này còn có rất nhiều người mà hắn lo lắng, như Mạc lão, Lục Đạo, Lôi Lâm, Nhân Nhân, Thanh Thi...
Những người này đều ở Huyền Giả đại lục, hắn đi, bọn họ làm sao bây giờ?
- Ngươi cự tuyệt tai
Đột nhiên ánh mắt Mục Hàn San bắn ra hàn quang, giọng nói lạnh lùng làm nhiệt độ giảm xuống rất nhiều.
- Ta có việc cân hoàn thành!
Dương Diệp không sợ hãi, hắn nhìn thẳng vào Mục Hàn San.
Mục Hàn San nói:
- Linh khí của thế giới này đã tới biên giới cạn kiệt, các ngươi và huyền giả nghịch loại tạo ra sát nghiệt như thế, càng tru sát thiên đạo của thế giới này. Ngươi cũng đã biết, hiện tại, không phải chúng ta muốn tiêu diệt huyền giả nghịch loại và các ngươi, mà là pháp tắc thiên đạo Thiên Ngoại Thiên muốn tiêu diệt các ngươiI Các ngươi làm ra việc đồ sát hàng tỷ sinh linh, các ngươi cho rằng sẽ bị trời phạt là giả hay sao?
- Chúng ta còn không phải bị các ngươi bức!
Lúc này, Hà Chí Tôn gầm lên giận dữ:
- Các ngươi vì đối phó huyền giả nghịch loại, vây khốn chúng ta mười vạn năm, mười vạn năm đấy, bao nhiêu người có thể thành Thánh, nhưng bởi vì các ngươi mà dừng lại ở ngưỡng cửa Thánh Giả cảnh, hóa thành bụi đất. Hôm nay, huyền giả nghịch loại xuất thế, hạo kiếp hàng lâm, chúng ta không làm như thế thì làm thế nào? Chúng ta chỉ muốn sống!
- Lúc trước, nếu như không có chúng ta, thế giới của các ngươi đã bị huyền giả nghịch loại hủy diệt.
Lão giả nói:
- Bọn ngươi hôm nay lại trách chúng ta, thật sự là buồn cười đến cực điểm!
- Nói nhảm với chúng làm gì? Sẽ có thiên đạo tới thu thập bọn họI
Trung niên bên cạnh lão giả nói.
- Chúng ta đi thôi, trở vê hảo hảo thương lượng phân phối thiên tài thế nào mới là việc đúng đắn.
Mục Hàn San nhìn vê phía Dương Diệp, lại nói:
- Đây là cơ hội cuối cùng của ngươi.
Dương Diệp lắc đầu, nói:
- Các ngươi ai đúng ai sai đều không trọng yếu, trọng yếu là thế giới này có người ta cần thủ hộ. Có nhiêu thứ có thể ném, nhưng là có nhiều thứ, cho dù chết cũng không thể ném! - Đây là ngươi lựa chọn!
Mục Hàn San nhìn Dương Diệp thật sâu, sau đó hóa thành tia sáng biến mất phía chân trời.
Rất nhanh, đám người lão giả cũng biến mất.
- Dương Diệp, nhớ kỹ, ngươi thiếu nợ nhân tình của ta...
Cuối chân trời, giọng nói của Minh Nữ truyền xuống.
Sau khi đám người kia biến mất, một vòng xoáy lôi điện đỏ rực xuất hiện.
Lôi điện trong vòng xoáy đánh thẳng vào người huyền giả nghịch loại, sau đó là tiếng hét thảm thiết vang lên, một gã huyền giả nghịch loại Bán Thánh hóa thành tro tàn tại chỗ.
Lúc này có vô số lôi điện giáng xuống...