Chương 1553: Căn bản không ngừng giả vờ được! (1)
Chương 1553: Căn bản không ngừng giả vờ được! (1)Chương 1553: Căn bản không ngừng giả vờ được! (1)
Rất nhanh, Đám người Lý Thanh Y phát hiện ra xung quanh bạn họ đã xuất hiện những đôi ánh mắt màu đỏ.
Trong đêm tối, ngoại trừ những đôi mắt màu đỏ ra, đám người Lý Thanh Y không nhìn thấy được gì nữa.
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, sắc mặt đám người Lý Thanh Y. thoáng biến đổi, Phạm Mộng càng kinh sợ vội vàng kéo tỷ tỷ nàng trốn đến phía sau của Dương Diệp.
Rất nhanh, một nữ tử cưỡi một con sư tử tản ra lửa xuất hiện ở trong tâm mắt của đám người Dương Diệp!
- Ngự Thú Tông!
Nhìn thấy nữ tử này, khóe mắt Lý Thanh Y khẽ giật, trong mắt lóe ra sự kinh ngạc cùng sát ý.
- Ngự Thú Tông là thế lực cấp Bạch Ngân, luôn đối đầu tới chết cùng Thiên Cương thành, thực lực của bản thân bọn họ không quá mạnh, nhưng có thể ký kết các loại khế ước cùng một vài yêu thú cường đại. Có những yêu thú giúp đỡ, bọn họ không chỉ có thể phát huy ra thực lực mạnh mẽ của bản thân, còn có thể mượn yêu thú phát động một ít kỹ năng đặc biệt. Ngươi tốt nhất không nên khinh địch! Phạm Mộng đi tới bên cạnh Dương Diệp, khế nói.
- Lý tiểu thư ngoài sáng dẫn theo rất nhiều cường giả Thiên Cương thành tìm kiếm Hầu Nhi Tửu, bản thân lại len lén chạy ra khỏi đội ngũ, một thân một mình tới nơi này cách Thiên Phong thành cả vạn dặm. Kế kim thiên thoát xác của Lý tiểu thư quả nhiên rất tốt, không ngờ thiếu chút nữa đã lừa gạt được Ngự Thú Tông ta.
Nữ tử mặc váy tím cưỡi Hỏa Diễm Sư Tử đi tới cách đám người Dương Diệp ba mươi trượng, chậm rãi nói.
- Ta cũng không ngờ bên trong Thiên Cương thành ta có nội gián, hơn nữa hiện tại xem ra, nội gian này có địa vị không thấp!
Lý Thanh Y nói.
Nữ tử váy tím chỉ vào xung quanh, nói:
- Bởi vì biết Lý tiểu thư muốn tới, bởi vậy ta đã tạm thời hàng phục tất cả yêu thú trong vòng trăm dặm vuông. Yên tâm, ta sẽ không giết Lý tiểu thư, người kế nhiệm Thiên Cương thành sống sót có giá trị hơn là chết. Cho nên, Lý tiểu thư tự mình đi theo ta, hay để ta ép ngươi đi?
Nói xong, tay ngọc của nàng vung lên, hai con Bạch Viên cùng với năm con sói lớn xuất hiện ở bên nàng.
Tất cả đều là Tôn cấp! Gương mặt Phạm Ly cùng Phạm Mộng lập tức trắng bệch. Mà Lý Ninh nằm dưới đất còn nói:
- Ta đầu hàng. Vẫn mong tiền bối Ngự Thú Tông tha cho ta.
Giọng nói của Lý Ninh đột nhiên ngừng lại, bởi vì một chưởng ấn năng lượng đột nhiên rơi vào đỉnh đầu của hắn, làm cho đầu hắn nổ tung.
Người ra tay là Lý Thanh Y!I
- Đáng chết!
Lý Thanh Y lạnh lùng nói.
Hai tỷ muội Phạm Mộng cùng Phạm Ly liếc nhìn Lý Thanh Y, trong mắt có thêm sự đề phòng.
- Đây là chuyện của Ngự Thú Tông cùng Thiên Cương thành các ngươi, ta không muốn tham dự vào!
Dương Diệp nói xong, kéo tay Phạm Mộng đi, Phạm Mộng lại nắm chặt tay Phạm Ly, đồng thời cẩn thận nhìn Dương Diệp, rất sợ Dương Diệp bỏ lại tỷ tỷ nàng.
- Các hạ đi như thế sao?
Nữ tử váy tím bỗng nhiên nói.
Dương Diệp dừng bước, xoay người nhìn về phía nữ tử váy tím, nói: - Thế nào, ngươi muốn mời ta ăn thịt nướng à?
Nói xong, hắn liếc nhìn con Hỏa Diễm Sư Tử kia.
- Gào!
Nghe thấy Dương Diệp nói vậy, Hỏa Diễm Sư Tử gầm lên giận dữ, trong âm thanh đầy tức giận, từng ngọn lửa không ngừng phun ra khỏi cơ thể nó, làm cho không khí xung quanh bị thiêu đốt, phát ra tiếng nổ khẽ.
Nữ tử váy tím nhìn Dương Diệp một lát, sau đó nói:
- Các hạ hình như rất có lòng tin vào thực lực của mình? Hoặc nói, rất có lòng tin vào hậu trường của mình?
Dương Diệp nói:
- Ta vừa mới nghe được, mục tiêu của ngươi chỉ là Lý tiểu thư, nếu như vậy, sao ngươi không thả chúng ta đi?
- Nếu như ta không tha thì sao?
Nữ tử váy tím nói.
- Ngươi thử xem?
Dương Diệp nói.
- Vậy thử xeml
Nữ tử váy tím vừa dứt lời. Âm!
Trong đầm nước bên cạnh ba người Dương Diệp đột nhiên lao ra một con trăn lớn màu xanh lam, nó lớn như núi nhỏ, hai mắt to như quả dưa hấu, miệng máu mở ra lớn như cái thùng, đớp về phía ba người Dương Diệp.
Nhìn thấy con trăn lớn này, Phạm Ly hoảng hốt, gương mặt Phạm Mộng trắng bệch, ôm chặt lấy cánh tay của Phạm Ly, mắt nhắm chặt.
Trong mắt Dương Diệp có ánh sáng lạnh chợt lóe lên, vẫy tay một cái:
- Kiếm tới!
Hắn vừa dứt lời, kiếm bên thắt lưng Phạm Mộng đột nhiên phát ra một tiếng kiếm ngân, sau đó xuất hiện ở trong tay của Dương Diệp. Câm thanh kiếm trong tay, chân phải Dương Diệp chợt đạp một cái, cả người hóa thành một đường kiếm quang phóng lên cao và xuyên qua miệng của con trăn lớn này. Tiếp theo, mấy đường kiếm quang đan xen, hiện ra trên không trung.
Một hơi thở sau, Dương Diệp hạ xuống đất và vung tay phải lên, trường kiếm cắm vào mặt đất phía trước mặt hắn.