Chương 1603: Cái mạng này... ta không bán! (1)
Chương 1603: Cái mạng này... ta không bán! (1)Chương 1603: Cái mạng này... ta không bán! (1)
- Ta... ta chol
Nam tử trung niên còn chưa lên tiếng, nữ tử Dương Diệp trong tay đã khàn giọng nói.
Ánh mắt Dương Diệp nhìn nữ tử trước mắt, khóe miệng cong lên, hiện ra một nụ cười nhạt:
- Vẫn là người thức thời!
Nữ tử hoảng sợ nhìn Dương Diệp, trong lòng muốn suy sụp. Bởi vì bản thân nàng là cảnh giới Tôn Giả, cùng cảnh giới với Dương Diệp trước mắt này. Nhưng nàng lại phát hiện ra, mình thậm chí không có sức đánh trả...
Nhận lấy nhẫn chứa đồ trong tay nữ tử, Dương Diệp buông tay ra. Nữ tử kia lập tức tê liệt, ngã trên mặt đất. Dương Diệp đi tới trước mặt Lâm Thư Hải còn chưa chết. Lúc này Lâm Thư Hải đang nhìn Dương Diệp, tuy nhiên trong mắt hắn cũng đầy vẻ hoảng sợ.
- Một vạn đá năng lượng siêu phẩm, ta đưal
Đúng lúc này, nam tử trung niên kia trâm giọng nói.
- Cái mạng này, ta không bán!
Nói xong, Dương Diệp chợt đá vào bụng của Lâm Thư Hải, người sau trực tiếp bay ra xa nghìn trượng... - Ngươi tự tìm chết!
Một khí thế khủng khiếp cuồn cuộn phát ra từ trong cơ thể của nam tử trung niên kia, sau đó bao phủ về phía Dương Diệp.
- Ngươi chỉ là một cảnh giới Hoàng Giả, có gì kiêu ngạo chứ?
Dương Diệp vừa dứt lời đã xuất hiện ở trước mặt nam tử trung niên kia, sau đó hắn đã cảm giác cổ họng mình bị nắm lấy...
- Ngươi...
Trong mắt nam tử trung niên cũng lộ vẻ hoảng sợ. Hắn không nghĩ tới, mình làm cường giả cảnh giới Hoàng Giả trung phẩm, nhưng ở trong tay Dương Diệp này cũng không có sức đánh trả như vậy!
Đúng lúc này, chỗ không gian phía xa đột nhiên chấn động mạnh, tiếp theo có một lão già mặc áo bào trắng xuất hiện.
Cường giả Bán Thánh! Hơn nữa còn là cường giả Bán Thánh cao cấp!
Lão già quan sát Dương Diệp, sau đó nói:
- Trước đó Cổ lão quái đi khắp nơi nói khoác mình thu được một hạt giống tốt, ta vốn còn tưởng rằng hắn đang khoác lác, hiện tại xem ra hắn đúng là thu được một hạt giống tốt.
- Tiền bối quen biết với gia sư sao? Dương Diệp biết rất rõ, bây giờ hắn không muốn kéo tấm da hổ Cổ Kiếm Trai này cũng không phải kéo.
- Tất nhiên!
Lão già nói.
Dương Diệp thả nam tử trung niên kia ra, nói:
- Dù thế nào ta cũng phải nể mặt tiền bối. Vẫn mong tiền bối trở lại cố gắng nhắc nhở người thế hệ trẻ trong thư viện Vân Hải, bọn họ muốn tới tìm ta gây phiên phức cũng được, nhưng tốt nhất nên mang nhiều đá năng lượng một chút, nếu không, ta sợ bọn họ tới thì không thể quay về được!
- Ngươi quả nhiên rất kiêu ngạo!
Lão già nói:
- Nếu ngươi không chết, hãy tới thư viện Vân Hải ta một chuyến. Chúng ta sẽ cho ngươi biết, thế giới này có cái gọi là trên người có người, trên trời có trời!
- Ta nhất định sẽ đi để mở rộng kiến thức!
Dương Diệp nói.
- Thư viện Vân Hải ta chờ ngươi!
Lão già nói xong thì vung tay phải lên, hắn cùng nam tử trung niên và nữ tử kia lập tức biến mất. - Ngươi lại trở nên mạnh mẽ hơn rồi!
Đúng lúc này, nữ tử bóng đen kia xuất hiện.
- Ngươi trở lại nói cho người Thanh Đạo Môn của ngươi biết, muốn tới giết ta thì phải phái người lợi hại một chút, đừng tìm mấy kẻ rác rưởi tới lãng phí thời gian của ta. Còn nữa, người tới thì tốt nhất nên mang theo nhiêu đá năng lượng một chút. Ta... rất nghèol
Nói xong, Dương Diệp xoay người đi vê phía Vân Câu.
Nhìn ba người Dương Diệp cõi Vân Câu rời đi, nữ tử bóng đen kia đứng rất lâu mới rời đi.
- Dương Diệp, ngươi còn là cảnh giới Tôn Giả thượng phẩm, nhưng vì sao ta có cảm giác ngươi lợi hại hơn rất nhiều rất nhiều vậy?
Trên Vân Câu, Phạm Mộng ôm cánh tay Dương Diệp, khẽ hỏi.
Dương Diệp mỉm cười, hắn tất nhiên là lợi hại rất nhiều rồi. Sau khi thiêu đốt gần hai vạn viên đá năng lượng siêu phẩm, cuối cùng hắn đã khôi phục cơ thể mình tới tình trạng cấp Bán Thánh! Bây giờ hắn đã là cảnh giới cảnh giới Tôn Giả, cơ thể cấp Bán Thánh!
Bây giờ, chỉ cân vấn đề kinh mạch có thể giải quyết được, hắn sẽ lại tàn sát Bán Thánh giống như tàn sát chó!
- Chúng ta đến nơi rồi! Đúng lúc này, Phạm Ly bỗng nhiên nói.
Dương Diệp nhìn về phía trước, chỉ thấy một tòa thành lớn giống như yêu thú khổng lồ ngủ say đang sừng sững ở cách bọn họ không xa, xung quanh tòa thành lớn này là những dãy núi cao trải dài!
- Hả?
Dương Diệp đột nhiên nhíu mày.
- Sao vậy?
Phạm Ly hỏi.
Dương Diệp nói:
- Thiên Cương thành còn chưa bị phá, nhưng cũng sắp rồi...
Thiên Cương thành.
Lúc này có thể nói Thiên Cương thành dấu vết bị tàn phá. Tường thành đã bị phá hủy hơn phân nửa, thi thể chất thành núi ở trên và dưới tường thành. Dù có thi thể của yêu thú, nhưng phần nhiều chính là nhân loại.
Hai huynh muội Lý Thanh Y cùng Lý Mậu Trinh đứng ở tường thành. Ở trước mặt bọn họ, là một lão già tóc trắng như tuyết.
- Thanh Y, Mậu Trinh, đợi lát nữa các ngươi xuống địa đạo đi!
Lão nhân tóc trắng nói, giọng điệu không cho phép người khác được nghi ngờ.
Lý Mậu Trinh ho khan vài cái, sau đó cười gượng nói:
- Gia gia, ngài muốn huynh muội chúng ta cả đời khó lòng yên ổn sao?
- Ở lại, các ngươi yên lòng, nhưng vô số người trong Thiên Cương thành chúng ta lại phải chết không nhắm mắt!
Lão già buồn bã nói:
- Mậu Trinh, Thanh Y, các ngươi có thiên phú không tệ, đặc biệt là Mậu Trinh. Đáng tiếc Lý Huyền Cơ ta không có năng lực, không có khả năng bảo vệ được ngươi, làm cho ngươi bị người hạ độc, hủy đi tương lai của ngươi, cũng hủy đi sau này của Thiên Cương thành ta, đáng trách, đáng trách!
- Cho nên, ta sống sót cũng không có ích lợi gì!
Lý Mậu Trinh nói.
- Nếu như ngươi chết, Lý gia ta có thể tuyệt hậu!