Chương 1605: Xem thử ta có tàn nhân hay không! (1)
Chương 1605: Xem thử ta có tàn nhân hay không! (1)Chương 1605: Xem thử ta có tàn nhân hay không! (1)
Mọi người nhìn về phía nơi âm thanh phát ra, chỉ thấy một nam tử mặc áo bào màu đen trong tay câm trường thương màu đen bước trên không trung đi đến. Mỗi lần chân của hắn hạ xuống, không gian đều sẽ bị chấn động mạnh, giống như không chịu nổi bước chân của hắn vậy!
Du Thương Bình giận dữ lại muốn ra tay. Mà lúc này, nữ tử đến từ Minh Vũ thành đột nhiên đón nam tử mặc áo bào màu đen.
- Học trưởng Tiêu Vũ, sao người lại tới đây?
Nữ tử có chút cung kính nói.
Học trưởng!
Nghe được hai chữ này, đám người Du Thương Bình vô cùng khiếp sợ, bọn họ biết Minh tiểu thư là người của thư viện Vân Hải, nàng gọi nam tử này là học trưởng... Nói cách khác đối phương là người của thư viện Vân Hải!
- Hóa ra là niên muội Minh Sạn Tuyết!
Nam tử tên là Tiêu Vũ khẽ gật đầu, sau đó nhìn về phía Dương Diệp nói:
- Có người đá quan tài chặn đường của Thanh Đạo Môn ta, làm đệ tử của Thanh Đạo Môn, ta có thể không đến sao? Minh Sạn Tuyết có chút kinh ngạc nhìn về phía Dưhơng Diệp:
- Hắn, hắn chính là đệ tử của Cổ Kiếm Trai sao?
Đệ tử của Cổ Kiếm Trail
Nghe được câu này, trên mặt đám người Du Thương Bình lập tứdc chảy xuống mồ hôi lạnh. Bọn họ không nghĩ tới người thanh niên trước mắt có dáng vẻ khó coi này lại là đệ tử của Cổ Kiếm Trai...
Bất kể là thư viện Vân Hảic hay là Thanh Đạo Môn, thậm chí là Cổ Kiếm Trai, bọn họ đều không chọc nổi! Về phần mối thù... Bọn họ tất nhiên muốn báo thù. Đặc biệt là Vân Nhâm Hành. Đây chính là mối thù giết con, nếu bảo hắn bỏ qua như vậy, hắn làm sao cam tâm được? Nhưng hắn hiểu rõ, mình tuyệt đối không thể ra tay, nếu không Đoạn Đao Sơn Trang sẽ bị huỷ diệt trong giây lát!
Tiêu Vũ cười lạnh, nói:
- Cho dù Cổ Kiếm Trai cùng Thanh Đạo Môn ta vẫn luôn không đối đầu, nhưng vẫn chưa từng có người nào dám đá quan tài chặn đường của Thanh Đạo Môn ta. Ngay cả Kiếm Hoàng Lục Uyển Nhi được Cổ Kiếm Trai các ngươi gọi là thiên tài vạn năm khó gặp gì đó cũng không dám. Nhưng ta không ngờ, một kẻ vô danh lại dám làm chuyện này. Ngươi là tài cao mật lớn hay không biết không sợ vậy?
Minh Sạn Tuyết tránh sang một bên. Nàng không thể trêu chọc vào người của Thanh Đạo Môn, nhưng nàng cũng không thể trêu vào người của Cổ Kiếm Trai. Điều duy nhất nàng có thể làm chính là im lặng, hai bên không giúp bên nào cả. Nếu không, hôm nay nếu như nàng dám trợ giúp người của Thanh Đạo Môn, tương lai khi bước vào thư viện nhất định sẽ có rất nhiều đệ tử của Cổ Kiếm Trai gây khó dễ với nàng!
Dương Diệp vỗ nhẹ vào cái đầu nhỏ của Phạm Mộng, nói:
- Các ngươi vào thành trước đi
Phạm Mộng liếc nhìn đám người Tiêu Vũ rồi khẽ gật đầu. Nàng biết, nàng ở đây căn bản không giúp được việc gì cả.
- Xem ra ngươi vẫn là một người biết hưởng phúc!
Tiêu Vũ cười lạnh nói:
- Ngươi yên tâm, đợi lát nữa ta không sẽ trực tiếp giết chết ngươi, ta sẽ làm cho ngươi tận mắt nhìn kết quả của hai nữ nhân này. Ta sẽ cho ngươi biết, số phận cuối cùng của kẻ dám nhục người Thanh Đạo Môn ta là thế nào!
Dương Diệp nhìn Tiêu Vũ, trong mắt có vẻ xem thường:
- Chuyện giữa nam nhân thì nên dùng nắm đấm tới giải quyết, ngươi lại hay rồi, lấy nữ nhân ra nói chuyện. Nếu như Thanh Đạo Môn đều là loại người háo sắc như ngươi, vậy ta chỉ có thể nói, Thanh Đạo Môn ngươi tới một người chết một người, tới hai người chết cả hail
- Tới một người chết một người, tới hai người chết cả hai? Ha ha...
Tiêu Vũ cười to một lát, nói:
- Cổ Kiếm Trai của ngươi lại xuất hiện một kiếm cuồng lúc nào vậy? Nếu ngươi có tự tin như vậy, không bằng chúng ta đánh cược đi? Mười chiêu, nếu như trong mười chiêu ta đánh bại ngươi, ngươi quỳ gối ở dưới Thiên Cương thành, kêu Cổ Kiếm Trai ta không bằng Thanh Đạo Môn một tháng? Ngược lại, nếu như ngươi có thể chống đỡ nổi mười chiêu của ta thì đến lượt ta quỳ xuống, sau đó ở dưới thành này kêu Thanh Đạo Môn ta không bằng Cổ Kiếm Trai.
Tiêu Vũ hiểu rất rõ, chuyện của Dương Diệp đã khiến cho cao tầng Thanh Đạo Môn chú ý, có thể nói như vậy, nếu như ai giúp Thanh Đạo Môn tìm vê mặt mũi, người đó nhất định có thể có được cao tâng của Thanh Đạo Môn thưởng thức, phần thưởng gì đó sẽ tuyệt đối không ít! Cho nên, hắn đưa ra một lời đánh cược như vậy!
Một khi Dương Diệp thua, ở dưới thành này hô lên Cổ Kiếm Trai không bằng Thanh Đạo Môn, vậy không hề nghi ngờ, tên Tiêu Vũ hắn sẽ lập tức truyên khắp Thanh Châu! Hơn nữa còn nhận được phần thưởng của Thanh Đạo Môn! Có thể nói là danh lợi đều thu vêt
- Có thểi
Khóe miệng Dương Diệp cong lên, hiện ra một nụ cười nhạt, Tiêu Vũ muốn tranh mặt mũi cho Thanh Đạo Môn, Dương Diệp hắn cũng nên tranh mặt mũi cho Cổ Kiếm Trai. Cũng chỉ có như vậy, cao tâng của Cổ Kiếm Trai mới có thể âm thầm trợ giúp hắn, không để cho những lão quái vật kia ra tay với hắn!
- Phá Quân!
Dương Diệp vừa mới dứt lời, trường thương màu đen trong tay Tiêu Vũ trực tiếp hóa thành một đường lưu quang màu đen lao về phía Dương Diệp. Trường thương một đường xé rách không gian, khí thế ẩn chứa trong đó rất cường đại làm cho một ít yêu thú xung quanh trực tiếp quỳ rạp trên đất, không gian xung quanh dường như không chịu nổi năng lượng trong trường thương này, tự nhiên mơ hồ nứt ral
Khi trường thương màu đen chỉ còn cách Dương Diệp nửa trượng, tay phải hắn chặt nắm thành quyền, sau đó đánh ral
Một lực quyền chấn động đánh ra, va chạm với trường thương màu đen này.
Âm!
Một tiếng động lớn vang lên, trường thương màu đen trực tiếp đánh nát quyền quang của Dương Diệp, sau đó đâm về phía Dương Diệp với tốc độ không giảm. Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, khóe miệng của Tiêu Vũ cong lên, hiện ra một nụ cười nhạt, nhưng nụ cười lập tức cứng đờ.
Bởi vì trường thương màu đen của hắn cách mi tâm của Dương Diệp chỉ mấy centimet đã ngừng lại, tay của Dương Diệp đang nắm lấy thanh trường thương màu đen này của hắn!
Tất cả mọi người bao gôm cả Tiêu Vũ cũng hoảng hốt, !
- Ta nhận một chiêu của ngươi. Nào, ngươi cũng nhận một chiêu của ta đi
Theo Dương Diệp vừa dứt lời, hắn chợt đạp chân phải xuống đất, vù một tiếng cơ thể đã lập tức biến mất.
Lúc xuất hiện lân nữa, Dương Diệp đã ở ngay trước mặt của Tiêu Vũ. Tiêu Vũ quá khiếp sợ, hắn không ngờ tốc độ của Dương Diệp đạt tới mức độ này, khi hắn muốn lui lại, chợt có một tiếng nổ đột nhiên vang lên gân tai hắn...
Tiêu Vũ còn chưa lấy lại tinh thân đã thấy cơ thể mình truyền đến cảm giác đau đớn, tiếp theo hắn trực tiếp từ trong không trung rơi xuống mặt đất...
Âm!