Chương 1608: Có thể giết, không thể sỉ nhục! (2)
Chương 1608: Có thể giết, không thể sỉ nhục! (2)Chương 1608: Có thể giết, không thể sỉ nhục! (2)
Oondgl
Một tiếng kiếm ngân vang lên trong không trung, những phong nhận xung quanh Dương Diệp lập tức tiêu tan, hóa thành từng điểm năng lượng rơi xuống.
- Ảnh Độn Sát
Dương Diệp vừa dứt lời, một đường huyết quang bắn nhanh về phía nữ tử áo bào trắng kia...
Chỉ có điều khi đường huyết quang này cách nữ tử áo bào trắng nửa trượng thì ngừng lại, bởi vì một tấm lá chắn gió đã xuất hiện
trước mặt nàng.
- Phái
Giọng nói Dương Diệp vang lên lân nữa, tiếp theo, lá chắn gió kia lập tức tiêu tan, huyết quang xuyên qua cơ thể của nữ tử áo bào trắng, lần này vẫn là ảo ảnh... Bản thể của nữ tử áo bào trắng đã
cách đó trăm trượng. Cùng lúc đó, ngón tay ngọc của nàng lại. kéo một sợi dây đàn. Trong lúc nàng muốn thả ra, Dương Diệp đã xuất hiện một cách quỷ dị trước mặt nàng...
Đồng tử của nữ tử áo bào trắng hơi co lại, một thanh kiếm nhanh chóng phóng đại ở trong mắt của nàng...
Vù...
Kiếm xuyên qua đầu của nữ tử áo bào trắng, tuy nhiên còn là ảo ảnh...
Bản thể của nữ tử áo bào trắng cũng xuất hiện ở cách đó trăm trượng...
Oondgl
Tiếng đàn cổ vang lên, một phong nhận dài chừng mười trượng, rộng mấy trượng cắt qua không trung, lao nhanh về phía Dương Diệp.
Dương Diệp xoay người chém xuống một kiếm...
Âm!
Đạo phong nhận kia trực tiếp nghiền nát...
- Sao có thể như vậy được!
Trong mắt nữ tử áo bào trắng lóe lên sự kinh hãi:
- Uy lực kiếm của ngươi đột nhiên tăng gấp mấy lần...
- Cả đời này...
Dương Diệp cầm theo kiếm và đi về phía nữ tử áo bào trắng:
- Ở trong cùng cấp, tạm thời ta chỉ từng gặp qua hai người có thể làm cho ta chú ý. Về phân ngươi, nói một câu không cuồng vọng, ngươi còn quá nonl
Vừa dứt lời, kiếm trong tay Dương Diệp hóa thành một đường kiếm quang bắn ra nhanh như điện chớp...
Nhanh, rất nhanh, hết sức nhanh, nhanh đến mức ba vị Bán Thánh cũng không thấy rõ quỹ tích thanh kiếm của Dương Diệp...
Lần này, Dương Diệp không giữ lại nữa. Trước đó, uy lực kiếm của hắn đột nhiên tăng thêm, bởi vì hắn thi triển Một Đòn Trí Mạng. Mà bây giờ, tốc độ kiếm trở nên nhanh hơn là bởi vì hắn thi triển ra Tốc Độ Kiếm Ánh Sáng... Mặc dù liên tiếp thi triển hai loại bí pháp làm cho kinh mạch trong cơ thể hắn bị vỡ ra một chút, nhưng hắn thật sự không muốn lãng phí thời gian cùng nữ nhân này.
Tốc độ của đối phương quá kỳ lạ. Cho dù hắn dùng Thiên Nhai Chỉ Xích cũng không có cách nào chiếm được ưu thế. Bất đắc dĩ, hắn chỉ có khả năng vận dụng bí pháp...
Sau khi kiếm quang của Dương Diệp lướt qua thì đột nhiên dừng lại.
Một hơi thở sau.
Rắc rắc...
Chiếc đàn ngọc trong tay nữ tử áo bào trắng nứt ra, qua một hơi thở, nó trực tiếp biến thành bột mịn...
- Kiếm thật mạnh, kiếm thật nhanh...
Nữ tử áo bào trắng vừa dứt lời, sau đó khóe miệng tràn ra một tia máu tươi, khăn che mặt lập tức bị nhuộm đỏ. Lúc này, Dương Diệp đã xuất hiện ở trước mặt nàng, Dương Diệp không vung kiếm mà hỏi:
- Nhẫn chứa đồ đâu?
Hắn vốn định trực tiếp cướp nhẫn chứa đồ, đáng tiếc hắn phát hiện ở trên tay nữ nhân này tuyệt đối không mang nhẫn chứa đồ...
Nữ tử áo bào trắng nhìn Dương Diệp, không nói gì.
Lúc này, một mũi kiếm để ở chỗ cổ họng của nàng.
- Lấy ra thứ làm cho ta động tâm tới mua mạng của ngươi, nếu không đầu ngươi có thể phải dọn nhà.
Dương Diệp nhìn nữ tử, giọng nói không hề có tình cảm.
Hắn rất khao khát đá năng lượng siêu phẩm, phải biết rằng bây giờ bất kể là cơ thể hay thực lực của hắn đều phải tiêu hao rất nhiều đá năng lượng siêu phẩm. Đặc biệt bây giờ là thời gian quan trọng để hắn xông lên cảnh giới Hoàng Giả, vậy sẽ phải tiêu hao số lượng đá năng lượng siêu phẩm lớn tới mức kinh khủng.
Nghe thấy Dương Diệp nói vậy, nữ tử áo bào trắng cứ im lặng nhìn Dương Diệp. Mãi tới khi kiếm của Dương Diệp rạch ra một vết thương trên cổ mình, tay của nàng lúc này mới động.
Nữ tử áo bào trắng tuyệt đối không lấy ra bảo bối gì, mà nắm lấy thanh kiếm của Dương Diệp, sau đó nói:
- Đệ tử của Thanh Đạo Môn có thể giết, không thể sỉ nhục!
Dứt lời, nữ tử áo bào trắng cầm kiếm của Dương Diệp tự rạch vào cổ họng mình...
XUY...
Một vòi máu bắn ra khỏi cổ họng của nàng...
Dương Diệp thu kiếm và nhìn thi thể nữ tử áo bào trắng rất lâu, nói:
- Có thể giết, không thể sỉ nhục, ngươi là một đối thủ đáng để tôn trọng!
Nói xong, Dương Diệp xoay người đi vê phía Phạm Mộng.
Đáng để tôn trọng, nhưng không đáng thương, hắn càng không đáng hối hận. Bởi vì hắn biết rõ, nếu như đối phương có cơ hội giết hắn, nhất định sẽ không hạ thủ lưu tình!
- Không chết không dừng!
Đúng lúc này, phía chân trời đột nhiên truyền đến một giọng nói... Vừa dứt lời, thi thể của nữ tử áo bào trắng đã biến mất.
Dương Diệp dừng bước, sau đó nhìn về phía chân trời, nói: - Theo hầu tới cùng!