Chương 1611: Một chiêu quết định sống chết! (1)
Chương 1611: Một chiêu quết định sống chết! (1)Chương 1611: Một chiêu quết định sống chết! (1)
Minh Vũ thành.
Mặc dù Minh Vũ thành là một thế lực cấp Hoàng Kim, nhưng ở bên trong Thanh Châu này lại cũng không mấy nổi danh. Bởi vì ở trong Thanh Châu này, thế lực cấp Hoàng Kim nhiều như trâu ngựal
Nhưng hôm nay, Minh Vũ thành lại trở thành tiêu điểm chú ý của Thanh Châu.
Đệ tử của Cổ Kiếm Trai đá quan tài chắn đường của Thanh Đạo Môn, lại giết hai đệ tử Địa Môn cùng một tên đệ tử Thiên Môn của Thanh Đạo Môn. Có thể nói, Cổ Kiếm Trai đã hung hăng đánh mạnh vào mặt của Cổ Kiếm Trai.
Nhiêu năm qua giữa Cổ Kiếm Trai cùng Thanh Đạo Môn luôn đối đầu, đệ tử hai bên gặp mặt gân như sẽ phải tranh đấu một lúc, nhiều năm qua hai bên cũng có thua có thắng. Nhưng lần này đã không chỉ đơn giản là tranh đấu, cũng không phải đơn giản là thua cùng thắng.
Lần này là sống hay chết!
Đối với loại thế lực như Cổ Kiếm Trai cùng Thanh Đạo Môn, hai người chết cũng không tính là gì cả. Đối với bọn họ, người có thể chết nhưng không thể mất mặt mũi được. Mà lần này, Dương Diệp hung hăng đánh vào mặt Thanh Đạo Môn, có thể nói lúc này mặt mũi của Thanh Đạo Môn đã bị Dương Diệp giãm đạp dưới chân. Nếu như Dương Diệp thật sự trở lại Cổ Kiếm Trai, vậy không hề nghi ngờ gì, mặt của Thanh Đạo Môn không chỉ bị đạp, mà còn bị giãm đạp, bị giày xéo thật sự.
Từ nay về sau, Thanh Đạo Môn sẽ vĩnh viễn thấp hơn Cổ Kiếm Trai một đầu, không chỉ thấp hơn Cổ Kiếm Trai một đầu, ở trước mặt thế lực cấp Bạch Kim, bọn họ cũng không ngóc đầu lên được!
Cho nên, đối với Thanh Đạo Môn, Dương Diệp phải chết, hơn nữa còn không thể chết bình thường!
Lúc này, ở xung quanh đài truyền tống của trung tâm Minh Vũ thành, các huyền giả đứng đầy các nơi. Tuy nhiên người đáng chú ý nhất vẫn là hai nhóm người ở bên trái và bên phải của đài truyền tống.
Nhóm người bên trái có năm người, tất cả đều mặc áo bào trắng. Không hề nghi ngờ, những thứ này đều là đệ tử Thiên Môn của Thanh Đạo Môn; Ở bên phải có năm người, cả năm người đều mặc áo xanh, thân đeo vỏ kiếm, không cần phải nói, bọn họ đều là đệ tử của Cổ Kiếm Trai.
- Chà chà, Cổ Kiếm Trai không chỉ có ba kiếm khách trong cảnh giới Tôn Giả tới đây, ngay cả Ngu Kiếm - Ngô Nham Trung cũng tới, hì hì, xem ra lân Cổ Kiếm Trai là quyết tâm phải cùng Thanh Đạo Môn đập chết!
- Ngu Kiếm Ngô Nham Trung? Chính là Ngô Nham Trung đã từng lấy một tay kiếm thuật cơ bản vượt cấp chém giết cường giả Bán Thánh?
- Trừ hắn ra, còn ai có thể được gọi là Ngu Kiếm nữa? Trước đây, khi hắn còn là cảnh giới Tôn Giả thượng phẩm, lấy kiếm pháp căn bản chém giết một cường giả Bán Thánh. Từ đó về sau, hắn đánh một trận thành danh, bây giờ đã mấy năm trôi qua, hắn cũng đạt được cảnh giới Hoàng Giả. Với thực lực của hắn bây giờ, sợ rằng chỉ có thể hình dung bằng từ sâu không lường được!
- Cổ Kiếm Trai phái hắn tới, xem ra là muốn hắn cổ vũ cho Dương Diệp, không muốn để cho Dương Diệp này bị cường giả Thanh Đạo Môn uy hiếp hoặc bắt nạt... Chà chà, xem ra Cổ Kiếm Trai cũng quyết tâm bảo vệ Dương Diệp!
Đúng lúc này, năm người áo bào trắng bên trái ở dưới đài truyền tống đột nhiên đứng lên. Sau đó ở trước mắt của mọi người, năm người đều cung kính khom người vê một hướng.
Mọi người nhìn qua, chỉ thấy một nữ tử này khoảng hai mươi tuổi, gương mặt thanh tú, dáng người thon thả, trong tay cầm liêm đao chậm rãi đi, giống như Tử Thần đến từ Minh giới, khiến người ta có cảm giác áp lực, nặng nề.
- Tử Thần Khổng Liễm... Có người thất thanh kêu lên.
- Nghe đồn, người này vừa xuất hiện thì nhất định sẽ chết người. Không ngờ Thanh Đạo Môn lại bảo nàng tới đây. Thanh Đạo Môn muốn làm gì? Bây giờ bọn họ muốn đại khai sát giới cùng Cổ Kiếm Trai sao?
- Chuyện lớn rồi...
Khi dám người Cổ Kiếm Trai nhìn thấy nữ tử này, vẻ mặt cũng nghiêm trọng.
- Dương Diệp sống, năm người Cổ Kiếm Trai ngươi chết! Dương Diệp chết, năm người Cổ Kiếm Trai ngươi cũng phải chết!
Nữ tử vung liêm đao màu đen trong tay và đi tới trước mặt đám người Cổ Kiếm Trai, nhìn bọn họ giống như đang nhìn người chết vậy, giọng điệu càng không cho phép người khác được nghi ngờ.
- Có bản lĩnh thì cứ tới!
Nam tử dẫn đầu nhóm người Cổ Kiếm Trai nhìn Khổng Liễm, giọng điệu ung dung.
- Nghe nói Ngu Kiếm ngươi có dấu hiệu trở lại nguyên trạng, ta rất sớm muốn được mở mang kiến thức!
Khổng Liễm nói:
- Hi vọng không để cho ta thất vọng! - Tất cả có thể lập tức đi cùng!
Ngô Nham Trung gật đầu và nói.
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, rất nhiều huyền giả xung quanh đã lặng lẽ lùi vê phía sau, làm lộ ra một mảnh đất trống lớn. Trên mảnh đất trống này chỉ còn có người của Cổ Kiếm Trai cùng Thanh Đạo Môn.
Vào lúc hai bên Cổ Kiếm Trai cùng Thanh Đạo Môn giương cung bạt kiếm, vòng sáng trên đài truyền tống đột nhiên bắt đầu chấn động mãnh liệt, ánh mắt mọi người lập tức nhìn về phía đài truyền tống. Rất nhanh, một nam tử cùng hai nữ tử xuất hiện ở trên đài truyên tống.
Ánh mắt mọi người đều tập trung vào nam tử kia.
- Dương Diệp, ta... ta... ta có hơi sợ...
Phạm Mông kéo thật chặt tay của Dương Diệp, giọng nói có hơi run rẩy, trước khi tới nàng đã biết sẽ phát sinh chuyện gì.
Dương Diệp cười khẽ nói:
- Tiểu Mộng phải nhớ kỹ, làm kiếm tu thì không sợ đất, không sợ trời, không sợ thánh cùng tiên trên thế gian.
- Nói rất hay!
Ngô Nham Trung cùng đám người Cổ Kiếm Trai đi tới trước mặt Dương Diệp, Ngô Nham Trung quan sát Dương Diệp, sau đó nói: - Cứ buông tay ra làm đi, không có người nào có thể ỷ lớn hiếp nhỏ ở đây, ta sẽ phục vụ quên mình tới bảo đảm điều này!
Dương Diệp nhìn đám người Ngô Nham Trung một lát, sau đó nói:
- Cảm ơn!
Nói xong, hắn đi tới trước mặt đám người Thanh Đạo Môn, nói:
- Thanh Đạo Môn muốn không chết không dừng với Dương Diệp ta phải không?
- Ngươi cảm thấy ngươi có thể còn sống sao?
Khổng Liễm nói.
- Các ngươi cùng tiến lên, hay là từng người lên một?
Dương Diệp hỏi ngược.
Xôn xao...
Tất cả mọi người ở đó đều trợn mắt há hốc mồm, bao gồm cả đám người Cổ Kiếm Trai...