Chương 1636: Ngươi có biết ta lợi hại thế nào không ? (2)
Chương 1636: Ngươi có biết ta lợi hại thế nào không ? (2)Chương 1636: Ngươi có biết ta lợi hại thế nào không ? (2)
Khổng Liễm hoảng hốt, nàng ta không ngờ người vừa tới của Cổ Kiếm trai lại nhắm mục tiêu vào nàng ta, cho nên có chút trở tay không kịp, có điêu nàng ta phản ứng cũng không chậm, liêm đao màu đen trong tay gẩy một cái, cắt vào đạo kiếm khí đó.
Bùm!
Kiếm khí đánh lên liêm đao, liêm đao run rẩy, lực lượng cường đại ẩn chứa trong kiếm khí trực tiếp chấn cho Khống Liễm lệ bước lui ra sau, cho tới khi lưng nàng ta đập vào tường thành mới dừng lại được!
Vào khoảnh khắc Khổng Liễm bị đánh bay, Dương Diệp cũng không nhàn rỗi, lập tức thi triển tốc độ đến cực hạn, đi tới trước mặt Phạm Mộng và Phạm Ly, muốn cứu hai nàng, mà đúng lúc này, con ngươi Dương Diệp đột nhiên co rút lại, sau lưng hắn, không biết từ nào xuất hiện một bóng đen, cùng lúc đó, Dương Diệp lập tức cảm thấy lưng mình đau nhói, hắn biết lưng mình bị một vật nhọn xuyên thủng!
- Cútl
Dương Diệp gầm lên một tiếng, xoay người đánh ra một quyền, nhưng khi hắn xoay người, bóng đen vẫn ở sau lưng hắn, giống như là cái bóng của hắn vậy. Cùng lúc đó, Dương Diệp lại cảm thấy sau lưng mình truyên đến cảm giác đau nhói.
- Ảnh Tử, giữ lại mạng của hắn!
Đúng lúc này, ở bên cạnh truyền đến thanh âm của Nam Kha Đồ, thanh âm vứt dứt, bóng đen đó liên biến mất ở phía sau Dương
Diệp.
- Dương Diệp!
Phạm Mộng kinh hô, khuôn mặt nhỏ nhắn trong nháy mắt bị nước mắt bao phủ, bởi vì lúc này phía sau Dương Diệp có hai vết đao dài gân cm, vết đao sâu tới mức có thể thấy rõ xương cốt trong cơ thể Dương Diệp!
- Đây là thiên tài của thế giới này sao?
Dương Diệp cười khẽ, bóng đen đó cũng mới là Tôn Giả cảnh, nhưng lại có thể dễ dàng phá hủy lớp phòng ngự của hắn, còn cả Nam Kha Đồ đó cũng vậy. Hiện tại, hắn cuối cùng cũng hiểu Mục Hàn San vì sao bảo hắn phải cẩn thận Thanh Đạo môn.
- Ngươi không sao chứ?
Một nam tử đi tới bên cạnh Dương Diệp, nam tử khoảng hai mươi tuổi, mày kiếm mắt sáng, tóc dài ngang vai, trên người tỏa ra khí tức sắc bén. Dương Diệp lắc đầu, nói:
- Không saol
- Trần Đông, đại đệ tử thủ tịch của Thiên Kiếm phong, theo bối phận thì ngươi nên gọi ta là sư huynh!
Nam tử nói.
- Trần Đông! Hắn chính là Cuồng Kiếm Trần Đông!
Có người kinh hô.
- Hắn chính là Trân Đông từng dám chống đối cả cường giả Thánh Giả cảnh.
- Chắc là hắn rồi, nghe đồn năm đó hắn đắc tội với một Thánh giả, ở trước mặt vô số người chỉ vào Thánh giả kia mà tuyên bố: Cho Trần Đông ta hai mươi năm, Thánh giả cũng giết được! Từ sau đó, danh hào Cuồng Kiếm dã truyền khắp toàn bộ Thanh châu.
- Trước kia cảm thấy hắn là đang bốc phét, nhưng hiện tại... Lúc trước kiếm ý đó của hắn hình như đã là Thiên cấp nhị trọng phải không?
Dương Diệp nhìn Trân Đông, sau đó nói:
- Chuyện lúc trước, đa tại Trân Đông nói:
- Khách khí làm gì, ngươi vào Thiên Kiếm phong của Cổ Kiếm trai, vậy chính là người một nhà. Đệ tử Thiên Kiếm phong gặp nạn, là lão đại của Thiên Kiếm phong, ta không ra tay thì ai ra tay?
- Cổ Kiếm trai ngươi muốn chơi thế nào?
Lúc này, Khổng Liễm bỗng nhiên trâm giọng nói.
Trân Đông nhìn thi thể của đệ tử Cổ Kiếm trai trên tường thành, sau đó nói:
- Theo ý tứ của ta, chơi sâu một chút. Nhưng trưởng lão sư môn dặn dò, đây là tranh đấu giữa tiểu bối, chúng ta không thể ỷ lớn hiếp nhỏ, cho nên...
Hắn nói xong, nhìn vê phía Dương Diệp, nói:
- Trong Tôn Giả cảnh, Cổ Kiếm trai ta có thể đưa ra ba người, hai người còn lại sắp đến, nhưng còn cần khoảng hai canh giờ nữa, cho nên...
- Ta muốn chơi lớn, có được không?
Dương Diệp nói.
Trân Đông nhìn Dương Diệp một thoáng, sau đó nói:
Không sao, lớn mấy cũng không sáo, không chỉ không sao mà càng lớn thì càng tốt! Dương Diệp gật đầu, sau đó nói:
- Giúp ta chiếu cố hai tỷ muội Phạm gia, cẩn thận người áo đen đói
- Trừ phi Thánh giả đến, bằng không, bọn họ nhất định không saol
Trân Đông cam đoan.
Dương Diệp yên tâm rồi, hắn chậm rãi bước về phía Nam Kha Đồ, nói:
- Ngươi cảm thấy ngươi rất lợi hại à?
- Giết ngươi chắc không có vấn đề gì!
Nam Kha Đồ nói.
Dương Diệp gật đầu, nói:
- Vậy ngươi có biết ta lợi hại thế nào không?
- Cho ta xem thử đi?
Nam Kha Đồ nói.
- Được!
Dương Diệp nói:
- Tốc độ của ngươi không phải rất nhanh sao? Đến đây, xuất thủ một lần đi, để cho ta thấy ngươi còn nhanh được không! - Như ngươi mong muốn!
Theo thanh âm của Nam Kha Đồ vừa dứt, người hắn đã trực tiếp biến mất tại chỗ, vào khoảnh khắc Nam Kha Đồ dứt lời, hai mắt Trân Đông ở bên cạnh lập tức híp lại, trong mắt xuất hiện vẻ ngưng trọng, bởi vì tốc độ này đã có thể uy hiếp hắn một cách nghiêm trọng!
Nhưng mà, một màn quỷ dị xuất hiện, Trần Đông phát hiện, tốc độ của Nam Kha Đồ không ngờ càng lúc càng chậm, cuối cùng không ngờ giống như trẻ con tập đi vậy, chậm vô cùng.
- Kiếm vực.
Không biết từ đâu truyền đến tiếng hô kinh ngạc.