Chương 159: Tô Tiểu Tiểu (2)
Chương 159: Tô Tiểu Tiểu (2)Chương 159: Tô Tiểu Tiểu (2)
- Tiểu đệ đệ, ngươi cũng là Huyền giả cửu phẩm trảm sát Tiên Thiên đói
Tần Tịch Nguyệt cười nói.
Dương Diệp mặc kệ Tần Tịch Nguyệt, ánh mắt dừng lại một chút trên người nam tử tên là Cung Nguyên kia, trong bốn người này chỉ có người này khiến hắn cảm nhận được khí tức nguy hiểm. Đúng vậy, là khí tức nguy hiểm. Theo hắn phỏng chừng, thực lực của người này khẳng định không yếu hơn tên Tiên Thiên kiếm nô trong tháp Kiếm Nô kial
Mà người trước mắt này vẫn chỉ xếp thứ ba mươi sáu tên ngoại môn bảng của Nguyên Môn, ngoại môn bảng của Nguyên Môn so với ngoại môn bảng của Kiếm Tông thì thật sự không chỉ mạnh hơn có một chút.
- Tiểu đệ đệ, ngươi muốn đánh một trận với hắn à?
Tần Tịch Nguyệt chỉ sợ thiên hạ không loạn, cười hì hì nói:
- Có cần tỷ tỷ chế tạo cơ hội cho ngươi không?
Dương Diệp hung hăng lườm Tần Tịch Nguyệt một cái, nói:
- Ngươi đừng quên mục đích chúng ta tới đây.
- Ài, đáng tiếc, tỷ tỷ vẫn muốn xem thực lực chân chính của tiểu đệ đệ ngươi, hiện tại không có cơ hội rồi!
Tần Tịch Nguyệt vẻ mặt tiếc nuối, nói.
- Người đến của Kiếm Tông người đến rồi!
Đúng lúc này, trong sân không biết là ai lại sợ hãi hô lên.
Dương Diệp theo tiếng nhìn lại, quả nhiên, ba gã đệ tử Kiếm Tông tay cầm trường kiếm đang chậm rãi đi tới. Ba gã đệ tử Kiếm Tông nhìn đám người ở bốn phía một cái rồi sau đó lại nhìn về phía vị trí của bốn người Nguyên Môn, ánh mắt cuối cùng dừng ở trên người Cung Nguyên, Cung Nguyên như có cảm ứng, mở mắt nhìn Lướt về phía ba người của Kiếm Tông, trong mắt hiện lên một tia khinh thường, sau đó thì lại nhắm mắt lại.
Đây là coi khinh!
Ba người của Kiếm Tông sắc mặt có chút khó coi, thiếu niên dẫn đầu đó hừ lạnh một tiếng, sau đó thì đi tới bên phải cửa hoàng cung.
Dương Diệp nhìn thoáng qua ba người đó rồi thu hồi ánh mắt, ba người này hắn không biết, có điều ba người này hẳn là đệ tử trên ngoại môn bảng, chỉ là không biết xếp thứ mấy.
- Tiểu đệ đệ, ngươi thật sự không phải đệ tử của Kiếm Tông à?
Tần Tịch Nguyệt đột nhiên hỏi. Theo suy nghĩ của nàng ta, Dương Diệp lĩnh ngộ được kiếm ý thì hẳn là đệ tử của Kiếm Tông rồi, chỉ là thái độ và vẻ mặt của Dương Diệp đối với ba người đó, hoàn toàn là như với người xa lạ, điều này khiến cho nàng ta có chút nghi hoặc.
- Ta đã nói là không phải rồi, ngươi có tin hay không thì tùy!
Dương Diệp tức giận nói. Hắn cũng có chút bất đắc dĩ, đừng nói Tần Tịch Nguyệt này này, lĩnh ngộ kiếm ý, tập kiếm kỹ của Kiếm Tông... Chỉ sợ là bất kỳ ai cũng sẽ cho rằng hắn là đệ tử của Kiếm Tông.
- Vậy ngươi vì sao lại biết kiếm của Kiếm Tông?
Tân Tịch Nguyệt tựa hồ rất có hứng thú đối với vấn đề này.
- Ngươi không phải rất thông minh sao? Tự đoán đi.
Tần Tịch Nguyệt
- Người đến của Bách Hoa cung người đến rồi!
Đúng lúc này, trong sân lại truyên đến một tiếng kinh hô, lần này thanh âm khác với hai lần trước, bên trong thanh âm mang theo một tia hưng phấn.
Nghe vậy, trong sân ồ lên, ngay cả ba gã đệ tử của Kiếm Tông và bốn gã đệ tử của Nguyên tông cũng đều nhìn về phía xa xa. Chỉ thấy lúc này một nữ tử mặc váy hoa màu xanh đang chậm rãi bước đến, nữ tử này khoảng chừng hai mươi tuổi, diện mạo cực kỳ xinh đẹp, dáng người man diệu mảnh khảnh, giống như liễu yếu đào tơ, vừa đi vừa nhìn, sóng máu lưu chuyển, câu hồn đoạt phách.
- Là Tô Tiểu Tiểu của Bách Hoa cung, không ngờ Tô Tiểu Tiểu, một trong bốn tiểu hoa đán của ngoại môn Bách Hoa cung cũng tới đây!
- Nghe đồn nàng này từng giao thủ với cường giả Vương Giả cảnh, cũng không biết là thật hay giả.
- Hẳn là thật rồi, bằng không đối phương cũng không thể đạt được vị trí một trong bốn tiểu hoa đán của ngoại môn Bách Hoa cung. Phải biết rằng, muốn thành một trong bốn tiểu hoa đán, không chỉ ngoài xinh đẹp ra thì còn cần có thực lực cường đại nữal
- Nguyên Môn, Bách Hoa cung, còn có Kiếm Tông đều tới rồi, lần này chỉ sợ chẳng được thái bình đâu.
- Quan tâm làm quái gì, mục đích của bọn họ hẳn là chủ thất (phòng chính) của mộ của Trụ Vương, có xung đột gì với chúng ta đâu!
Ở bên cạnh, nhìn Tô Tiểu Tiểu đang chậm rãi đi tới, trong mắt Dương Diệp chợt hiện lên một tia sát khí, bàn tay đang cầm trường kiếm cũng bất giác siết chặt. Bỗng nhiên, ánh mắt của Tô Tiểu Tiểu nhìn về phía vị trí của Dương Diệp, Dương Diệp trong lòng giật thót, ả này đúng là có cảm giác nguy cơ rất mạnh, cũng may hắn bình phục tâm tình đúng lúc, bằng không chắc chắn sẽ xảy ra phiền toái.
Tuy hắn rất muốn trảm sát người này, nhưng lại không phải là hiện tại, hiện tại vẫn chưa thích hợp.
Tô Tiểu Tiểu nhìn Dương Diệp, lông mày nhíu chặt, bỗng nhiên, ánh mắt nàng ta dừng ở trên người Tử Điêu trên vai Dương Diệp, khi nhìn thấy Tử Điêu, lông mày Tô Tiểu Tiểu giãn ra, trong mắt hiện lên vẻ vẻ yêu thích, không chút do dự, nàng ta chậm rãi bước về phía Dương Diệp.